Y Sinh Thế Gia

Chương 25 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Tô Duy đang muốn vào phòng giải phẫu, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cao ốc phẫu thuật.



Tay phải Tô Thế Văn cầm một thùng dụng cụ, trên người khoác chiếc áo ba đờ xuy trắng dài đến gối, đứng ở cửa, biểu tình trên mặt vẫn lạnh ngắt.



“Thế Văn,” Tô Duy mỉm cười cùng hắn chào hỏi.



Tô Thế Văn quay đầu nhẹ nhàng gật một chút, tiếp theo lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với người trước mặt.



Trước mặt hắn là một thanh niên mặc cảnh phục, phần eo thắt một cái thắt lưng, nhìn qua rất nghiêm túc. Vành nón trên đầu che khuất lông mày thon dài, lộ ra một đôi mắt sắc bén lợi hại, trên mặt không có chút biểu tình nào, miệng khẽ nhếch, lạnh lùng như băng.



Hai cái núi băng đứng chung một chỗ chắc có rất nhiều đề tài để nói a.



Tô Duy nghĩ bọn họ hẳn là đang nói đến vụ án kia, dù sao án buôn lậu nội tạng đó đã chấn động cả nước, sáng sớm viện trưởng Thiệu triệu tập mọi người họp không nói, rất nhiều người ở bệnh viện An Bình cũng bị cảnh sát điều tra.



Tô Duy làm theo quy tắc nghề nghiệp “không nên nghe lén chuyện cơ mật”, yên lặng xoay người rời đi.



Chưa đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp, “Anh hai, qua đây chút đi.”



Tô Duy ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía Tô Thế Văn, không chắc chắn hỏi: “Em gọi anh?”



Tô Thế Văn tựa hồ nhẫn nại cái gì, im lặng một lát sau mới bình tĩnh đáp: “Còn gọi ai là anh hai nữa chứ, chỉ có anh thôi.”



Sắc mặt Tô Duy nhất thời túng quẫn, xoay người đi tới, nhìn thấy ánh mắt của vị cảnh sát kia liền ngượng ngùng nói: “Anh cảnh sát, có vấn đề gì cứ việc hỏi đi, tôi nhất định sẽ trả lời thành thật,” một bộ công dân tốt nghiêm túc tuân theo pháp luật.



Vị cảnh sát kia nhịn lại nhịn, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.



Tô Thế Văn lên tiếng: “Vị cảnh sát này họ Tô.”



Tô Duy nghe không hiểu hàm nghĩa trong đó, có chút hấp tấp nói: “Cảnh sát Tô, có chuyện gì cứ hỏi đi, tôi sắp phải phẫu thuật rồi.”



“Cậu ta là em họ em.” Tô Thế Văn nói.



Tô Duy đột nhiên sửng sốt.



“Gọi anh lại đây chỉ muốn thuận tiện giới thiệu hai người với nhau mà thôi, không phải muốn lấy khẩu cung.”



Tô Duy đỏ bừng mặt vươn tay, “Tô, Tô Sir, xin chào.”



“Không cần gọi Tô Sir,” cảnh sát trẻ tuổi nhẹ nhàng cầm tay Tô Duy, “Gọi em là Tô Viễn được rồi. Lúc trước luôn ở nước ngoài nên chắc Thế Văn ít khi nhắc tới người em họ này.”


Lại một người nữa xuất ngoại, thật sự chỉ là trùng hợp sao?



“Lâm Đồng, cô có nhớ lúc cô hỏi tình huống của Tô Tử Hàng, ông ta đã nói gì không?”



“À, thầy nói đây chỉ là vụ án trúng đạn thiệt mạng rất đơn giản, không cần phải tra tiếp, còn nói nếu tôi có hứng thú với lệch nội tạng bẩm sinh, trong tay thầy có tư liệu giải phẫu của một bệnh nhân có trái tim sinh trưởng bên phải có thể cho tôi nghiên cứu.”



“Sau đó thì sao?”



Lâm Đồng dừng một chút, “Tuy rằng lúc ấy thầy bảo tôi không cần tra, nhưng anh chắc biết tính cách của tôi không đến Hoàng Hà tâm không chết, hơn nữa lúc ấy tôi thật sự rất hiếu kỳ, cho nên liền gạt thầy lén lút đi thăm dò chút tư liệu.”



“Về vụ án này, cảnh sát nói, Tô Tử Hàng là được thượng cấp bí mật sai phái đến nằm vùng trong hắc đạo. Anh ta là cảnh sát cực kì xuất sắc, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã nắm giữ số lượng lớn chứng cứ phạm tội của một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, đáng tiếc ngay lúc cảnh sát sắp thu lưới, thân phận nằm vùng của anh ta không cẩn thận bị bại lộ, quang vinh hi sinh vì nhiệm vụ.”



Nhắc tới vị cảnh sát trẻ tuổi hi sinh vì nhiệm vụ kia, giọng điệu Lâm Đồng cũng lộ ra chút tiếc nuối, “Về sau, cảnh sát dựa theo đầu mối anh ta cung cấp, rốt cuộc cũng bắt được nhân vật trung tâm của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, hơn nữa sau khi anh ta qua đời được trao danh hiệu liệt sĩ an táng ở mộ viên.”



Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Những điều này là lí do thoái thác bên phía chính phủ, trong tư liệu Lâm Hiên cấp tôi cũng nhìn thấy tin tức Tô Tử Hàng hi sinh vì nhiệm vụ. Tập đoàn buôn lậu thuốc phiện khổng lồ năm đó tên là Blue Night, Lam Dạ.”



“Đúng vậy, Lam Dạ chính là tên của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện kia. Năm đó bị cảnh sát hoàn toàn quét sạch một lần, đa số thành viên thủ lĩnh đều bị bắt bỏ tù, nghe nói người duy nhất thu được tin tức tẩu thoát là một nhân vật thần bí danh hiệu ‘Thái tử ’.”



“Thái tử?” Thiệu Trường Canh nhướng mày.



“Ừ, đây là tin tức tôi moi được từ trong miệng một người bạn phóng viên, bất quá loại tin tức phỏng đoán này đã bị cảnh sát cấm đưa tin.”



Thiệu Trường Canh trầm mặc một lát, “Về vị thái tử kia, có tư liệu xác thực không?”



“Đây chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu, cũng không có tư liệu xác thực, không ai biết người đó là ai, thậm chí còn chẳng biết đó là nam hay nữ,” Lâm Đồng dừng một chút, “Sau khi Tô Tử Hàng chết, tập đoàn tên Lam Dạ kia tựa hồ cũng hoàn toàn mai danh ẩn tích, chuyện này cũng dần dần bị người quên đi, qua vài năm cảnh sát cũng ngừng điều tra, tin tức về vị thái tử kia lại hoàn toàn không có.”



Thiệu Trường Canh cầm lấy cốc nước trên bàn, uống vài ngụm, mày nhẹ nhàng cau chặt.



—— Bị quên lãng, không có nghĩa là không tồn tại.



—— Không có tin tức, không có nghĩa là không có nguy hiểm.



“Những điều này đã là chuyện của mười bảy năm trước, cho nên hôm nay anh đột nhiên gọi điện thoại bảo tôi điều tra Tô Tử Hàng, tôi thật sự rất kinh ngạc, sao anh lại muốn điều tra một cảnh sát qua đời nhiều năm như vậy?”



Thiệu Trường Canh cười có chút bất đắc dĩ, “Bởi vì, Thiệu Vinh không phải con trai của tôi và An Phỉ.”



Lâm Đồng kinh ngạc mở to mắt.



“Tôi nghi ngờ, cha ruột nó, chính là Tô Tử Hàng.”