Y Sinh Thế Gia

Chương 38 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Ngày khai giảng trôi qua cực kì mau, Thiệu Vinh rất nhanh cũng đã quen thuộc với các bạn học sinh trong lớp.



Ngồi cùng bàn với cậu là Từ Cẩm Niên, một người sáng sủa như ánh mặt trời, mỗi ngày đều cười tủm tỉm giống như không bao giờ hết chuyện vui vẻ. Thiệu Vinh ở chung lâu với cậu ta, tâm tình so với trước kia thả lỏng không ít, cười cũng cười nhiều hơn trước.



Không nghĩ tới là, Trần Lâm Lâm ngồi ở bàn trên cũng là một nữ sinh vô cùng sáng sủa. Hiểu biết của Thiệu Vinh về nữ sinh cực kì thiếu thốn, cậu vẫn cho rằng nữ sinh xinh đẹp sẽ mắt cao hơn đầu xem thường người khác, nào ngờ hoa khôi giảng đường Trần Lâm Lâm trong truyền thuyết lại không hề cao ngạo, ngược lại tính tình ôn hoà, ngôn hành cử chỉ đều rất tự nhiên hào phóng.



Lần đầu tiên trao đổi là sau khi tan học giải lao, cô nàng đột nhiên quay đầu xuống hỏi.



“Thiệu Vinh, nghe nói cuộc thi toán cuối kỳ cậu được điểm tối đa, có thể chỉ cho tớ cách giải đề cuối cùng không?” Nói xong liền đưa một quyển vở qua, mặt trên dùng nét chữ thanh tú viết xuống đề bài.



Thiệu Vinh không nghĩ tới cô bạn này sẽ chủ động nói chuyện với mình, sửng sốt một chút, lúc này mới cầm lấy bút giúp giải đề cho cô nàng.



“Đề này, cách giải của tới là nối EF, qua điểm A kẻ đường vuông góc với EF.” Thiệu Vinh dùng bút kẻ một đường trên giấy.



“À, tớ hiểu rồi.”



“. . . . . .” Thiệu Vinh còn chưa nói xong, cô nàng đã mỉm cười cầm lại vở.



“Cảm ơn.”



Thật sự là một người thông minh.



Thiệu Vinh đành phải gật gật đầu, nói: “Đừng khách sáo.”



Từ Cẩm Niên ở bên cạnh chen vào, “Đề này tớ cũng biết a, Lâm Lâm sao cậu không hỏi tớ? Bất công quá đó nha.”



Trần Lâm Lâm liếc cậu ta một cái, “Vậy cậu giải như thế nào?”



Từ Cẩm Niên nhức đầu, “Tớ không làm cách đường vuông góc, tớ làm cách đường trung tuyến AC, sau đó nối tiếp AF.”



“Làm vậy cũng có thể ra được đáp án, nhưng trình tự sẽ phức tạp hơn rất nhiều.” Thiệu Vinh nói thẳng.



Trần Lâm Lâm gật đầu: “Cách giải của Thiệu Vinh là đơn giản nhất.”



“. . . . . .” Từ Cẩm Niên cảm thấy lòng tự trọng của mình nháy mắt bị hai vị bạn học này giẫm thành bùn nhão.



Thấy bộ dáng ủ rũ buồn bã của Từ Cẩm Niên, giống như tiểu hài tử bị khi dễ, Thiệu Vinh nhịn không được nhẹ giọng an ủi, “Lâm Lâm chỉ nói đúng sự thật, cách làm của tớ đúng là đơn giản nhất.”



“. . . . . .” Cái này gọi là an ủi đấy à? Cái này gọi là thêm dầu vào lửa đó bạn học!



Từ Cẩm Niên thật buồn bực.



Thiệu Vinh thấy bạn mình thối mặt không nói lời nào, biết mình đã tổn thương lòng tự trọng của cậu ta, đành phải tiếp tục an ủi: “Dùng phương pháp quanh co lòng vòng như vậy giải được đáp án cũng không dễ dàng, kì thật Cẩm Niên cậu rất lợi hại, như môn vật lý ấy, rất nhiều đề tớ cũng không biết làm.”



Lời này nghe vào tai thật thoải mái, vẻ mặt Thiệu Vinh lại rất là thành thật, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoả mãn, nhất là lúc nghe cậu gọi hai chữ “Cẩm Niên.”



Tâm tình Từ Cẩm Niên tốt trở lại, quay đầu nhìn cậu nói: “Vật lý đề nào không biết? Anh dạy cậu!”



Thiệu Vinh trầm mặc một chút, “Tớ quên rồi.”
“Ừ, bye bye.”



Cúp điện thoại xong, Thiệu Trường Canh xoay người đi đến trước cửa phòng ngủ của Thiệu Vinh.



Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nương theo ánh sáng ở hành lang vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của cậu. Nhìn khuôn mặt đang ngủ mà hoàn toàn thả lỏng, mày giãn ra, bên môi còn hiện ý cười, hình như đang mơ một giấc mộng đẹp.



Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng đi đến bên giường của cậu, đưa tay thay cậu đắp chăn tốt, nhìn khuôn mặt khi ngủ không hề phòng bị của cậu, im lặng một lát rốt cuộc nhịn không được phủ môi mình lên môi cậu.



Đôi môi mềm mại giống như trong trí nhớ thật khiến cho người ta luyến tiếc không muốn rời.



Đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng, cũng không có bị chủ nhân cự tuyệt.



Thiệu Vinh khi ngủ thật nghe lời, mặc cho Thiệu Trường Canh hôn, thậm chí còn tò mò đưa lưỡi liếm thử dị vật trong miệng, sau đó lại sợ hãi rụt trở về.



Bên môi Thiệu Trường Canh lộ ra mỉm cười, cuốn lấy đầu lưỡi muốn rụt về của cậu, nhẹ nhàng mút hôn.



Tất cả lo lắng, bất an, lo âu, vào giờ khắc này, đột nhiên toàn bộ lắng xuống.



Tâm tình cũng trở nên thả lỏng hơn rất nhiều.



Chỉ còn lại nụ hôn dịu dàng như nước ấm chậm rãi lưu động dưới đáy lòng.



—— Cũng chỉ có ở lúc này, Thiệu Trường Canh mới cảm thấy Thiệu Vinh thuộc về mình.



Sau một lần hôn sâu, thấy Thiệu Vinh tựa hồ sắp tỉnh lại, Thiệu Trường Canh lập tức thông minh lui ra ngoài.



Thiệu Vinh nửa tỉnh nửa mê mở to mắt mơ mơ màng màng nhìn Thiệu Trường Canh một cái, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác ôm chặt gối, đem mặt vùi vào trong gối, trong cổ họng mơ mơ hồ hồ phát ra một chút thanh âm.



“Thật sự là. . . . . . Lại mơ giấc mơ này nữa. . . . .”



Nghe cậu dùng giọng mũi đáng yêu oán giận, ánh mắt Thiệu Trường Canh dần dần trở nên càng thêm dịu dàng.



—— Ngu ngốc, căn bản không phải là mơ.



Những lần trước kia, đều là ba thật sự hôn con.



Đáng tiếc là, cũng chỉ có thể ở trong mơ mới không có gánh nặng như vậy, con mới không có phản kháng nụ hôn này.



Thiệu Vinh, còn bao lâu nữa tôi mới có thể chuyển biến nhân vật “người cha” trong cảm nhận của em? Còn bao lâu nữa mới có thể thoát khỏi bóng ma Tô Tử Hàng lưu lại, chỉ còn hai người chúng ta sống vui vẻ đơn thuần như trước?



Có lẽ còn phải rất lâu nữa.



Nhưng mà, vì một tia ánh rạng đông cuối cùng, tôi nguyện ý trải qua tăm tối trước khi nhìn được ánh bình minh.



Lo lắng duy nhất chính là chờ không được kết quả mình muốn.



Thiệu Vinh, cậu không hề biết, người cha cực kỳ bá đạo trong lòng cậu, bên dưới vẻ ngoài cường ngạnh của hắn, thật ra là nỗi bất an sợ hãi mất đi cậu.