Y Sinh Thế Gia

Chương 4 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Thiệu Trường Canh không thích trẻ con, hắn lưu lại Thiệu Vinh là vì Thiệu Vinh vẫn còn theo họ Thiệu của hắn, hắn tạm thời không hi vọng Thiệu Vinh sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc ‘nội chiến’ của An gia.



Bất quá, hắn hiển nhiên không có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ con.



Với hắn, khái niệm chăm sóc trẻ con chỉ giống như nhi khoa đã nói: 3 tháng có thể ăn trứng gà, 5 tháng có thể ăn cháo loãng, 7 tháng bắt đầu mọc răng có thể chậm rãi nhai, 12 tháng bắt đầu tiến vào thời kì ấu nhi, hệ tiêu hoá gần như ổn định có thể dần dần ăn đồ ăn của người lớn. . . Chỉ như thế mà thôi.



Thiệu Vinh hai tuổi rồi, đã muốn mọc ra mấy cái răng nanh trắng như tuyết, cho nên về phương diện đồ ăn hắn hoàn toàn không cần băn khoăn.



Khẩu vị Thiệu Trường Canh thiên về thanh đạm, hắn ghét nhất đồ ăn chua, cay có tính kích thích linh tinh, bình thường dễ ăn uống, thích hợp với món cơm, bữa sáng cố định là bánh mì sữa. Hắn cảm thấy mình phối đồ ăn như vậy là vô cùng khoa học và dinh dưỡng, cho nên không cần chuẩn bị đồ ăn khác cho Thiệu Vinh, lúc ăn cơm chỉ lấy thêm cái chén nhỏ chia một ít cho bé.



Ý tưởng của Thiệu Trường Canh là: “Mình ăn cái gì, bé ăn cái đó.”



Thiệu Vinh mới đầu rất ngạc nhiên về mấy món đồ ăn mà Thiệu Trường Canh chia cho, đó là đồ mà bé chưa từng thấy qua, hình dạng cùng màu sắc đều rất kỳ quái, hoàn toàn khác với những món mà mẹ đã từng đút.



Thấy Thiệu Trường Canh ăn giống như rất ngon, Thiệu Vinh liền cầm lấy thìa, ở trong chén nhỏ chọc chọc nửa ngày, bắt chước bộ dạng Thiệu Trường Canh múc lên một muỗng nhét vào trong miệng, nuốt xuống một ngụm sau liền không vui, kéo kéo góc áo Thiệu Trường Canh, vẻ mặt ủy khuất, “Daddy thật là khó ăn. . . . . .”



Thiệu Trường Canh dừng lại động tác quay đầu nhìn bé, “Khó ăn? Vậy con muốn ăn cái gì?”



“Con muốn ăn chocolate.” Thiệu Vinh trông mong nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé bắt lấy góc áo hắn ra sức kéo, “Daddy mua cho con.”



Thiệu Trường Canh nói: “Không có tiền.”



“Tìm mẹ đòi tiền.” Thiệu Vinh không cam lòng kéo góc áo hắn.



“Mẹ con cũng không có tiền.” Thiệu Trường Canh đem tay bé kéo ra, nghiêm trang nói, “Trẻ con không thể ăn quá nhiều chocolate, nếu không mai mốt lớn lên sẽ bị bệnh tiểu đường.”



Thiệu Vinh nghi hoặc nói: “Bệnh tiểu đường. . . . . . Đó là cái gì?”



Thiệu Trường Canh nghiêm túc nói: “Đó là một loại bệnh rất đáng sợ, nếu con bị bệnh này, chân sẽ biến thành màu đen, ngón tay cũng rụng hết.”



Thiệu Vinh vẻ mặt hoảng sợ, “Thật vậy sao?”



“Đương nhiên là thật.”



“Nhưng mà trước kia mẹ thường xuyên cho con ăn. . . . . .”



“Mẹ con không phải bác sĩ dĩ nhiên không biết.” Thiệu Trường Canh dừng một chút, quay đầu nhìn bé, “Thiệu Vinh, bây giờ con nghe lời ai?”



Thiệu Vinh vội vàng bắt lấy tay hắn, “Con nghe lời ba.”



Thiệu Trường Canh hài lòng gật đầu, “Vậy ngoan ngoãn ăn cơm.”



“Dạ. . . . . Về sau con sẽ không ăn chocolate nữa.” Thiệu Vinh cúi đầu, tiếp tục ăn cái cơm hương vị kỳ quái trong chén, có vẻ rất sợ chân của mình sẽ lập tức biến thành màu đen.




“. . . . . .” Thiệu Trường Canh trầm mặc.



“Em biết anh không thích trẻ con, Thiệu Vinh bây giờ đi theo anh cũng chỉ là tạm thời thôi. Nếu. . . . . . Em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em muốn anh giúp em đem con chuyển giao.”



Thiệu Trường Canh nhíu mày, “Chuyển giao?”



Nói đến chỗ này, Tiểu Thiệu Vinh đột nhiên đẩy cửa chạy vào. Bé còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, lấy được đồ chơi mới rất vui vẻ chạy tới kéo tay An Phỉ cười không ngừng.



Thiệu Trường Canh nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của đứa bé này, đột nhiên có chút không đành lòng.



Hắn không có khả năng mềm lòng đem Thiệu Vinh giữ bên người (nói hay lắm!), dù sao Thiệu Vinh cũng chẳng có quan hệ gì với hắn, hắn đối với An Phỉ xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, thật sự không có nghĩa vụ đi chăm sóc đứa con cô để lại.



—— Đứa con ngay cả cha ruột cũng không biết là ai.



Thiệu Vinh đứa bé này từ khi ra đời đã bị xem là bug, kế tiếp nên xử lý như thế nào thật sự là vấn đề làm cho Thiệu Trường Canh đau đầu.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường nhàm chán



Mẹ Điệp: Tiểu Thiệu Vinh, nếu mẹ An ra đi, con muốn đi cô nhi viện chơi đùa với mấy bạn khác hay là theo Thiệu cha của con sống cùng nhau?



Tiểu Thiệu Vinh: Con muốn đi theo daddy!



Thiệu cha: Ngoan



N năm sau. . . . . .



Mẹ Điệp: Thiệu Vinh, nếu cho con cơ hội lựa chọn lần hai, con muốn đi cô nhi viện hay vẫn là đi theo Thiệu cha của con, chờ hắn đem con nuôi lớn . . . . . . Rồi ăn sạch xương cốt cũng không chừa?



Thiệu Vinh: Nếu cho con cơ hội lựa chọn lần hai, con muốn cùng mẹ con đi chết.



Thiệu cha: Đừng, con muốn chết cũng phải chết cùng ba, ngay cả mộ địa ba cũng đã chuẩn bị xong rồi.



Thiệu Vinh: . . . . . .



An Lạc: Thiệu Trường Canh anh đừng cướp lời thoại của tôi!



An Dương: Người đã ở dưới mồ không còn áp lực a ^-^



An Lạc: Tôi xuống dưới với anh anh cũng không áp lực sao?



An Dương: = = áp lực thật lớn!