Y Sinh Thế Gia

Chương 69 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Lần giải phẫu này vô cùng thuận lợi, Thiệu Vinh tự mình đứng xem cả quá trình giải phẫu, trong lòng không khỏi càng thêm kính trọng và bội phục Thiệu Trường Canh, cũng càng ý thức được một con gà mờ như mình so với hắn có thể nói là chênh lệch một trời một vực, sau này muốn đạt tới trình độ của hắn còn phải chờ dài dài.



Loại cảm giác bội phục này không liên quan tới quan hệ giữa hai người, chỉ là đơn thuần ấn tượng với tài năng của hắn mà thôi.



Trước kia có nghe người ta nói Thiệu Trường Canh là thiên tài ngoại khoa hiếm gặp, Thiệu Vinh còn tưởng rằng những người đó nói quá, hôm nay tận mắt nhìn thấy kĩ năng của hắn, cậu rốt cuộc biết được hắn thật sự lợi hại như lời đồn đãi.



Cả quá trình giải phẫu rất gọn gàng, máu chảy rất ít, phạm vi giải phẫu chính xác, không gây tổn thương đến các bộ phận xung quanh, hiển nhiên hắn đã nắm rõ kết cấu cơ thể người như lòng bàn tay.



Hai người cùng nhau ra khỏi phòng phẫu thuật, cả hai đứng trước bồn rửa tay, Thiệu Trường Canh nhìn thoáng qua Thiệu Vinh bên cạnh, khuôn mặt cậu bị khẩu trang che kín nên hắn không nhìn thấy gì, chỉ thấy một đôi mắt đen nháy sáng ngời, trong ánh mắt nhìn về phía mình lộ rõ vẻ kính nể.



Thiệu Vinh như vậy càng nhìn càng thấy đáng yêu, Thiệu Trường Canh không nhịn được khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu Vinh, có thể tháo khẩu trang xuống rồi.”



“Ồ!” Lúc này Thiệu Vinh mới phục hồi tinh thần lại, cậu đưa tay tháo khẩu trang xuống, thời gian phẫu thuật dài khiến trên mặt cậu đổ đầy mồ hôi, dưới ánh đèn chiếu xuống hơi hơi lóe lên.



Nhìn thấy Thiệu Trường Canh vẫn đang mỉm cười nhìn mình, Thiệu Vinh cũng cười lại với hắn một cái.



Từ lúc vào phòng thay đồ đổi quần áo cho đến khi ra ngoài, Thiệu Vinh vẫn sùng bái nhìn Thiệu Trường Canh, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói: “Baba, lần sau ba làm phẫu thuật ghép gan có thể dẫn con đến xem được không?”



Thiệu Trường Canh quyết đoán từ chối: “Không được.”



Thiệu Vinh lập tức xìu xuống, vẻ mặt có chút thất vọng.



Thiệu Trường Canh giải thích: “Phẫu thuật cấy ghép nội tạng là phẫu thuật lớn, độ nguy hiểm rất cao, đôi khi phải cần nhiều bác sĩ hợp tác, có phẫu thuật kéo dài tới hơn bảy tám tiếng, quá trình phẫu thuật cũng không thể xảy ra một chút sơ sót, vì vậy người không liên quan không được phép vào phòng phẫu thuật.”



Thấy Thiệu Vinh cúi đầu rầu rĩ, Thiệu Trường Canh lại cảm thấy mềm lòng: “Bất quá, phẫu thuật cấy ghép độ nguy hiểm thấp có thể đứng bên ngoài quan sát, đến lúc đó con có thể đứng quan sát qua cửa kính.”



Thiệu Trường Canh là người rất có kỉ luật, hắn sẽ không vì Thiệu Vinh mà vi phạm quy tắc nghề nghiệp.



Thiệu Vinh dĩ nhiên hiểu rõ tính tình của hắn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Dạ, con biết rồi.”



Cậu biết mình bây giờ chỉ là một đứa học sinh, khoảng cách với bác sĩ nổi tiếng như Thiệu Trường Canh còn rất xa, vốn không có tư cách đến bàn giải phẫu xem hắn làm việc, nhưng mà không sao, chỉ cần cố gắng hết sức, một ngày nào đó cậu vẫn có thể đuổi kịp hắn.



Vừa nghĩ như vậy, tâm tình Thiệu Vinh liền trở nên tốt hơn, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mong đợi nói: “Baba, vậy sau này ba làm mấy phẫu thuật nhỏ như hôm nay có thể dẫn con đến tham gia nữa không?”



Thiệu Trường Canh gật đầu, “Dĩ nhiên là được,” ngừng một chút, “Con nghĩ rằng ba rảnh lắm sao? Chạy tới nơi xa xôi thế này làm phẫu thuật còn không phải là vì con?”
Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Nơi này khá gần với trường học và bệnh viện, giao thông rất thuận tiện. Hơn nữa hoàn cảnh ở đây cũng rất tốt, vô cùng yên tĩnh, con học ở đây sẽ không sợ bị quấy rầy, có thời gian còn có thể vào bếp tự mình làm ít đồ ăn, nhất định phải chăm sóc dạ dày cho thật tốt.”



“. . . . . .”



Cái chìa khóa lạnh ngắt bằng kim loại nằm trong lòng bàn tay, thế nhưng Thiệu Vinh lại cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.



Thấy Thiệu Vinh không trả lời, Thiệu Trường Canh không nhịn được hỏi: “Sao vậy, không thích nơi này à?”



Thiệu Vinh vội vàng lắc đầu, “Không phải.”



“Vậy sao không trả lời?”



“À. . . . . . Dù sao đây cũng là căn hộ của ba, con tới đây ở. . . Hình như không được tốt lắm. . . . . .”



Thiệu Trường Canh trêu chọc nói: “Nếu con cảm thấy chiếm tiện nghi của ba thì có thể trả tiền thuê.”



Thiệu Vinh cảm thấy đề nghị này rất tốt, hơn nữa cậu cũng muốn ra ngoài thuê phòng từ lâu rồi. Dù sao Thiệu Trường Canh thường xuyên ở trong nước, bỏ trống căn hộ này cũng rất lãng phí, cho mình thuê không phải là vẹn cả đôi đường sao?



Vì thế Thiệu Vinh lập tức gật đầu đáp ứng, nghiêm túc hỏi: “Một tháng phải trả bao nhiêu tiền?”



“. . . . . .” Thiệu Trường Canh im lặng.



Thằng nhóc này đôi khi thật sự rất đần, tùy tiện trêu chọc nó mấy câu thì nó liền cho là thật, não sao mà phẳng thế không biết. . . . . .



Thiệu Vinh tiếp tục nói: “Con chưa từng thuê phòng bao giờ, không biết giá bao nhiêu mới hợp lí, ách, ba muốn bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu đi. . . . . .”



Thấy cậu bắt đầu nghiêm túc tính tiền thuê, Thiệu Trường Canh không nhịn được mỉm cười nói, “Không cần gấp, tiền thuê có thể từ từ trả, đến lúc đó ba sẽ lấy đủ hết cả vốn lẫn lời.”



Thiệu Vinh suy nghĩ đơn giản hoàn toàn không nhìn ra được thâm ý của những lời này, lập tức gật đầu đồng ý: “Được.”



“. . . . . .”



Thiệu Vinh ngây thơ đáp ứng không chút do dự, sau này lúc nộp tiền thuê chắc chắn sẽ hối hận đến xanh mặt cho mà xem. Nghĩ đến đây, tâm tình Thiệu Trường Canh liền trở nên cực kì tốt.