Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 20 :
Ngày đăng: 12:17 19/04/20
Phương nữ hiệp là một mỹ nữ rất có khí chất đại tỉ
Nhưng đại tỉ này không có nghĩa là đại tỉ trong xã hội đen, mà có nghĩa là đại tỉ sinh ra sớm, có trách nhiệm chiếu cố ngươi.
Theo nàng nói, này vì dưới nàng có ba đứa em, mà cha mẹ đều mất sớm, sau khi nhập môn, dưới cũng có hai ba mươi sư đệ sư muội.
Đồng chí Lâm Nhất Tần là người hưởng ứng dân số kế hoạch hóa gia đình kêu gọi mỗi gia đình chỉ sinh một con, nửa đời trước đều hưởng thụ chăm sóc chiếu cố của hai người nên không cách nào tưởng tượng nổi nếu cuộc sống còn có mấy chục người nhỏ tuổi hơn ngươi cần ngươi chiếu cố sẽ ra sao.
Nhưng Phương nữ hiệp tựa hồ rất thích ý, nàng nói sư đệ sư muội đều rất đáng yêu, chiếu cố cùng dạy dỗ bọn họ đều rất vui.
Có người xem việc vô tư cống hiến cũng là một loại hưởng thụ. Ở thời đại của Lâm Nhất Tần, loại người này xem như đã tuyệt chủng.
Hai người cùng hơn hai mươi tuổi, cách nhau không xa, nhưng mỗi khi ở cùng chỗ với Phương nữ hiệp, luôn có loại cảm giác an tâm như khi ở bên cha mẹ.
Ví dụ như Phương nữ hiệp có thể so sánh với vệ tinh dự báo thời tiết còn chuẩn hơn, mỗi ngày tự động nhắc nhở cùng kiểm tra xem quần áo Tiểu Lâm có phù hợp với độ ấm hôm nay không, có phù hợp với hành trình không, không hợp liền trở về đổi.
Nàng cáu kỉnh lên thì thật cố chấp.
Lại ví như Phương nữ hiệp cực kì bao che khuyết điểm. Có một lần bạn học Tiểu Lâm rõ ràng do đồng hồ sinh học không đều, bản thân ngủ không tốt ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, bị lạnh phát sinh đi tả, nhưng Phương nữ hiệp chính là đổ cho phòng bếp khách sạn đồ ăn không sạch sẽ, dùng chiêu uy hiếp kinh điển của đại hiệp – bóp nát chân bàn, chiếm được lời giải thích trịnh trọng từ lão bản khách sạn cho tới đầu bếp tiểu nhị.
Lại lại ví như, Phương nữ hiệp từ khi biết bạn học Tiểu Lâm đang tự học viết chữ liền quyết định mỗi ngày phụ trách giúp nàng nghe viết, kiểm tra chính tả, ra đề viết văn, hơn nữa soạn sẵn bảng chữ mẫu một trăm tờ, thái độ dạy học cực kì nghiêm túc, bài chưa viết xong không được đi ngủ, viết sai nhiều bị đánh vào lòng bàn tay.
Cố chấp đến đáng yêu như thế, cũng coi như động vật hi hữu đáng bảo hộ.
Nhưng ngay cả già dặn đến mấy, Phương cô nương hai mươi tuổi hoa dù sao cũng chỉ là thiếu nữ lòng mang giấc mộng. Bởi vậy nàng mắc bệnh nan y chỉ có ở thiếu nữ hoài xuân, hơn nữa chỉ có duy nhất một phương pháp chữa bệnh này.
Loại bệnh này có tên khoa học là – cuồng kết hôn
Danh tính: Phương Định Tầm
Giới tính: nữ
Tuổi: 24 tuổi
Quê quán: Tứ Xuyên
Dân tộc: Hán
“Ngươi ! ! ! Có tật xấu sao? ? Ngươi đứng hù người trong này làm cái gì?”
Chỉ thấy Vi Nhất Tiếu treo ngược trên xà, đung đưa nhìn nàng, hứng trì bừng bừng nhìn chằm chằm biểu hiện tâm lý rối rắm của bạn học Tiểu Lâm, cười hì hì:
"Luyện công ~~ ta ở chỗ này nhìn ngươi vòng vo 44 vòng rưỡi , hiện tại mới phát hiện ta a ~ "
“ORZ ^:)^ …ta muốn cắn ngươi…Hút máu xong liền sa đọa thành dơi rồi à…hù chết người. Đúng rồi, sao ngươi biết ta muốn đối phó ai?”
Ánh mắt hoài nghi dò xét từ cao xuống thấp, ngươi có Baidu.com, mắt X quang hay đọc tâm đại pháp?
“Ai dà, nhìn ngươi một cái, trong khúc ruột già nghĩ gì đều viết hết lên mặt, có cần phải đoán sao?”
Lâm Tiểu Tiên oán thầm: “Vô văn hóa, một khúc ruột già không được, không được,…, một khúc ruột già còn chẳng phải có…Ác… bị bản thân tưởng tượng mà thấy ghê…”
(p/s: chắc các bạn còn nhớ ruột non là để tiêu hóa chất dinh dưỡng, xuống đến ruột già còn bã và chuẩn bị thải ra ***)
Lúc này oán giận nói:
“Vậy ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ, ta không có cách nào nói cho Phương cô nương…”
Vi Vi nới lỏng chân, xoay người 180 độ nhẹ nhàng hạ xuống, linh hoạt như lá rụng, một mảnh hoa tuyết cũng không bị kinh động.
Hắn sờ lọn tóc xoăn của nàng nói:
“Không thể nói thì đừng nói. Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, người ngoài không nhúng tay vào được.”
Lâm Nhất Tần uể oải nói: “Ta chỉ không cam tâm thôi, Định Tầm là một cô nương tốt cỡ nào, bị hai cái nam cong hư hư thực thực lừa gạt trêu chọc, chẳng lẽ còn không có quyền lợi biết chân tướng sao?”
“Biết rồi chẳng phải còn bi thảm hơn? Vẫn là để tự bản thân nam nhân kia nghĩ biện pháp giải thích đi.”
Vòng vo quanh khách sạn 44 vòng rưỡi, suy xét một hồi vẫn không ra, thật sự khiến người ta vô lực. Tuy không làm chuyện đuối lí, trong lòng nàng lại run sợ không dám đối mặt Phương nữ hiệp, ngay cai cơm chiều cũng lấy khẩu hiệu giảm béo mà chưa ăn.
Nhưng rất nhanh, nàng sẽ hối hận về quyết định này.
Cái gọi là “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, chỉ có đồ ăn sẽ giúp người vượt qua cửa ải khó khăn, là bạn tốt vĩnh viễn không phải bội.