Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 25 : Quách viện sĩ xuất trướng
Ngày đăng: 12:17 19/04/20
Sau khi hai người Lâm Vi nhìn thấy thảm trạng dã man nơi kênh đào liền khiếp sợ, trọng lòng đầy phẫn nộ bi thương lại không có chỗ bùng nổ, chỉ có thể tìm một khách điếm nhỏ ở Tể Châu trọ lại.
Lúc này đã là hoàng hôn, một tiểu nhỉ sầu mi khổ kiểm (mặt mày u sầu) mang lên chút bánh ngô rau xanh, vẻ có lỗi nói:
“Khách quan, thật xin lỗi, trông điếm chỉ còn chút đồ ăn này, miễn cưỡng ăn chút đi.”
Trai tráng khỏe mạnh trong vùng đều bị kéo đi sửa kênh đào, cứ thể nông nghiệp kinh tế khó khăn, có tiền cũng không mua được thứ tốt.
Vi Nhất Tiếu ý bảo không sao, sau khi tiểu nhị rời đi, hai người yên lặng không nói gì cúi đầu ăn cơm.
Lâm Nhất Tần bị xe thi thể tanh tưởi kia dọa đến, tâm tình lúc này thê thảm buồn bực, trong bụng dợn sóng ghê tởm, chỉ ăn một ngụm liền buông đũa.
Vi Nhất Tiếu biết nàng khí huyết tắc nghẽn, ép ăn cũng vô ích, cũng không khuyên nàng, cúi đầu từ từ ăn cơm.
Lâm Nhất Tần nhìn hắn, chỉ thấy hắn nâng tay nhắc đũa thong thả đến cực điểm, không buồn không vui, ánh mắt tối đen phiếm khí lạnh hàn quang, nhìn chằm chằm cái bàn. Trên mặt sát khí càng ngày càng đậm, toàn thân tản mát ra lệ khí âm hàn thấu xương, tựa như hơi lạnh đêm đông, ánh mắt đầy sát thương. Trong lòng nàng phát lạnh, biết hắn sắp đại khai sát giới.
Đồng hành hơn nửa năm, Vi Nhất Tiếu thường xuyên cùng người khác so đấu võ công, dù đối thủ có đông, võ công cao cường, nhưng dù tình hình nguy cấp, hắn cũng chưa bao giờ giết người trước mặt nàng, cùng lắm chỉ chưởng chụp, ngay cả binh khí cũng chưa để dính máu.
Lâm Nhất Tần đương nhiên biết người trong võ lâm ai cũng không phải người nhân từ biết nương tay, Vi Nhất Tiếu bất quá không muốn nàng sợ hãi mới ra tay không thấy máu thôi.
Nếu không có lần ngoài ý muốn kia, nếu nàng không xuyên qua đến đây, bọn họ cũng không có quan hệ gì. Hai người cùng hô hấp một bầu không khí, uống chung một loại nước, tại thế giới này gặp nhau, nhưng trước giờ chưa từng là người cùng thế giới.
Hắn vụng trộm ra ngoài, hắn lẳng lặng trở về.
Nàng bình yên ngủ say, nàng mỉm cười nghênh đón.
Ánh mắt hắn trong suốt, giọng điệu hắn bình thản.
Bước chân nàng bình yên, nàng cũng không oán giận.
Ai ngờ vừa chạm đất, dưới chân bị kéo, thế lại động vào cơ quan.
Lúc này dưới chân đã mất chỗ mượn lực, Vi Nhất Tiếu dùng tay chộp lên vách tường, quay người nhảy lên. Hắn khổ luyện quyền cước công phu, lực đạo phi phàm, một chưởng này đủ lưu lại dấu tay năm ngón trên tường.
Vi Nhất Tiếu ôm Lâm Nhất Tần vừa nhảy vừa lăn, trong lúc vô tình đã lọt vào giữa phòng, vừa đặt chân vào đã bị một cái lưới vây lại.
Mấy cơ quan nơi đây thiết kế vô cùng tinh vi. Người tới nếu né tránh cung tiễn sẽ nhảy sang phương hướng khác, lúc này lại trúng cạm bẫy nơi ngã xuống. Coi như hai cạm bẫy đều né được, cũng bị ép tiến vào giữa phòng, không có chỗ mượn lực tất bị lưới bao vây.
Vi Nhất Tiếu là kẻ tài cao gan cũng lớn, đánh gia thái sử nho nhỏ này không có nhân vật lợi hại bảo hộ mới mang Lâm Nhất Tần vào phủ, nào biết vài cạm bẫy rõ ràng được thiết kế riêng vì cao thủ võ lâm, hết thảy tính chuẩn phương vị (phương hướng và vị trí) hắn né tránh, quả nhiên tâm cơ thâm trầm thủ đoạn ác độc.
“Khặc khặc khặc khặc khặc khặc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ bị lão phu bắt được thôi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Một thanh âm cực đoan tà ác kiêu ngạo vang lên, dưới ánh đèn, một lão nhân béo râu tóc đều bạc cười đến nghiêng ngả đắc ý phi thường.
“Hừ hừ, lão phu thiết kế cơ quan đều có chỗ tinh xảo, há đám giang hồ vũ phu các ngươi có thể lí giải? Chỉ cần ngươi xúc động lao về phía cửa sổ, đụng phải tơ bạc, các cơ quan trùng trùng phát động, ngươi võ công cũng coi như không sai, tránh thoát hai cái trước, chỉ tiếc lưới này dệt từ tơ bạch kim cùng tàm ti, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng khó thoát.”
Lâm Nhất Tần xem lão già đắc ý kiêu ngạo, hoa chân múa tay vui sướng, cảm giác như con nít đang khoe đồ chơi, chẳng có chút uy hiếp nào.
Nhìn hắn béo mập hành động trì độn chậm chạp, hiển nhiên không biết võ công. Tiểu Lâm trên đầu rơi vài giọt mồ hôi lạnh hỏi:
“Chỉ động vào dây tơ ở cửa sổ mới phát động cơ quan, nếu chúng ta theo cửa chính tiến vào, ngươi ngăn cản bằng cách nào?”
Lão đầu chớp chớp mắt, hiển nhiên là chưa suy tính qua vấn đề này, liền ngây người hai giây, liền thẹn quá hóa giận nói:
“Hừ hừ, dù sao các ngươi đều thích từ cửa sổ tiến vào, lại quản ta ngăn cản thế nào!”
Lâm Tiểu Tiên trên đầu mồ hôi như thác Lư Sơn, rõ ràng là hắn chỉ nghĩ phòng tiểu tặc, lại không nghĩ cách đối phó cường đạo từ cửa chính tiến vào. Mà cũng đúng, xem hắn béo như vậy, liền đặt bẫy ở cửa chính sợ rằng cũng tự bước vào bẫy đi.
Hôm nay Vi Nhất Tiếu theo sở thích tiến vào bằng cửa sổ mới bị bắt, chứ như Tạ Tốn thích đập cửa, lão đầu kia không hay ho rồi.