Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 30 : Ôn tuyền hương (suối nước nóng)
Ngày đăng: 12:17 19/04/20
Cổ nhân ví: “Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu”
(Giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng)
Lúc này Giang Nam đúng là cảnh xuân tươi đẹp, muôn hoa đua nở, thời tiết cực tốt. Hai người một xe rõ ràng đã đến nơi sắc màu rực rỡ phía nam này, nhưng vì tìm dược liệu cho cửu chuyển hùng xà hoàn liền phải quay đầu ngược hướng bắc, bởi vì gấu ngựa to lớn sống chủ yếu ở khu vực đông bắc rét lạnh.
Lấy võ công Vi Nhất Tiếu, tìm rắn bắt gấu không khó khăn, nhưng những động vật này không phải loại sủng vật tầm thường tùy tiện mua được ở cửa hàng.
Thánh Thủ Đồng Nãi nguyên bản nghĩ đến muốn lấy mật gấu cũng cần hơn nửa năm, nhưng bà không nghĩ đén Lâm Nhất Tần có Wild Boar được xem như pháp bảo dị vật trong thiên hạ, giúp rút ngắn khoảng cách, bảo tồn năng lượng, thực là thiên hạ vô song, tuyệt thế vô cùng.
Hai người từ Khấu Châu An Huy xuất phát tới tỉnh Cát Lâm hết mấy nghìn dặm đường, nhưng tính cả thời gian dừng chân nghỉ tạm cũng chỉ mất bốn năm ngày liền tới nơi. Lúc này ở Quan Đông dù có đủ sắc vàng nhạt đến tươi xanh, nhưng vẫn còn bị vậy trong cái lạnh khủng khiếp, rất nhiều nơi còn tuyết đọng, hàn ý vẫn còn.
Núi Trường Bạch ở Cát Lâm, từ xưa đầy những nhân sâm, lộc nhung, hổ cốt, mật gấu cùng dược liệu trân quý, chính là kho dược liệu thiên nhiên.
Tuy nơi đây sản vật phong phú, nhưng tìm vật quý hiếm cỡ nào, nếu không hiểu rõ địa hình cùng tập tính động thực vật, ngay cả thợ săn lão luyện nhất hoặc khách tham quan có tìm hơn năm rưỡi cũng không tìm được thứ mình cần.
Hai người trọ ở một khách điếm nhỏ trong trấn, chuẩn bị tìm một người dẫn đường kinh nghiệm, lại tính toán tìm dược liệu.
Ai ngờ liên tục hỏi mười mấy người, vừa nghe nói bọn họ muốn tìm mật gấu, mặc kệ trả thù lao bao nhiêu cũng đều xua tay từ chối.
Nhóm thợ săn nói cho hai người, lúc này trên núi gấu mẹ đều mang theo gấu con, vì con mà săn thức ăn, vô cùng hung tàn, rất khó bắt. Dù là khách tham quan, lúc này cũng không dám tùy tiện lên núi dạo chơi, nhỡ đâu gặp gấu mẹ, chính là cửu tử nhất sinh.
Huống hồ gấu ngựa đều thường ở nơi thâm sơn cùng cốc, ô tô rất khó tiến và, Vi Nhất Tiếu vừa không muốn mang Lâm Nhất Tần lên núi mạo hiểm, lại khong yên lòng để nàng một mình ở khách điểm, không khỏi do dự không quyết.
Ở hai ngày, ‘bà dì cực phẩm biến thái’ của Lâm Nhất Tần lại tìm đến cửa, ăn xong chút thuốc chống đau trừ lạnh Đồng Nãi đưa nàng mơi miễn cưỡng ăn cơm được. Vi Nhất Tiếu càng không muổn rời nàng, càng nghĩ, thậm chí muốn mượn danh phú hào lấy số tiền lớn thu mua mật gấu. Nhưng vô luận là mua là thưởng, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị tra tấn đến sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần.
Khách điếm bọn họ ở có chút nhỏ, chỉ có lão bản cùng vợ, quản lí thêm cửa hàng nhỏ. Một ngày vợ lão bản gõ cửa đưa đồ ăn nóng đến, thấy Tiểu Lâm sắc mặt trắng bệch nằm trên giường không dậy nổi, hiển nhiên là sinh bệnh nặng.
Người Đông Bắc hào sảng nhiệt tình, vợ lão bản không tị hiềm, vừa đặt bát đũa xuống liền mở miệng hỏi:
“Cô nương, ngươi sinh bệnh, có muốn ta tìm đại phu tới xem một chút không?”
Lâm Nhất Tần lộ vẻ sầu thảm, cười nói:
“Cảm ơn, nhưng đại phu xem không được. Ta đau bụng.”
Không biết gặp qua tên nhược trí nào, để nó học rập khuôn đến bảy tám phần đi.
Lúc này nàng chẳng còn hoảng sợ, tính nóng bốc lên, hung tợn nói:
“Bà nội ngươi thiên chân hoạt bát rực rỡ đáng yêu mĩ mạo đoan trang phong lưu phóng khoáng nhất thế vô song, nhất chi lê hoa áp hải đường (một nhánh hoa lê áp đảo hải đường), không lúc nào không hoa lệ, không ánh mắt nào là dư thừa, tao nhã văn võ song toàn, hỏi thiên hạ mấy người phong thái nhẹ nhàng giống ta? Ngươi đồ con nít làm sao xứng với ta! Mau mau lấy phí tổn thất tinh thần đền cho ta, nếu không lão tử muốn triệu hồi thần thú đại biểu ánh trăng tiêu diệt ngươi!”
Lâm Tiểu Tiên một hơi đem lời kịch lưu loát phun ra, khiến đứa nhỏ đáng thương chưa từng trải việc đời trợn mắt há hốc mồm đóng đinh trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, tròng mắt đảo qua đảo lại mấy lần mới miễn cưỡng đem những lời này nhét vào đầu, lập tức nỗ lực duy trì vẻ mặt trấn tĩnh, lạnh lùng nói:
“Hừ! Dù sao ta cũng xem qua thân mình ngươi, ngươi liền là người của ta! Bất quá nhìn ngươi dáng người không sai ta mới miễn cưỡng chấp nhận bản thân, ai biết ngươi hung ác vô lễ, hiện tại ta chính thức tuyên bố, bỏ ngươi!”
Nói xong liền lên ao, xoay người vào rừng chạy mất.
Lâm Nhất Tần trong đời lần đầu tiên trải qua tình huống sét đánh không kịp bưng tai như thế, bị phi lễ, đùa giỡn, vứt bỏ; đứng trong ao sửng sốt nửa ngày mới phục hồi tinh thần.
Đứa nhỏ này mặc dù có võ công, nhưng rõ ràng rất yếu, không có khả năng lẻ loi một mình trong thâm sơn rừng già này, huống hồ xem hành vi cử chỉ của nó, cũng không giống thôn dân trên núi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Lâm chạy nhanh khỏi ao, khoác vội ngoại bào lên người, lần theo phương hướng của Vi Nhất Tiếu mà chạy tới.
Kỳ thực lúc ấy Vi Vi dặn là ‘Có nguy hiểm liền mở miệng kêu cứu’ chứ không phải ‘Có nguy hiểm liền tới tìm ta’, ý tuy rằng không khác lắm nhưng hành vi hoàn toàn bất đồng.
Lâm Tiểu Tiên trong tiềm thức còn chưa buông tha kế hoạch rình coi ‘con dơi’, bởi vậy không phí công cân nhắc, hành vi đầu tiên chính là không nói một lời liền chạy đi tìm hắn.
Ôn tuyền quả nhiên là thánh địa phát sinh các loại gian tình. Lâm Nhất Tần nhìn bóng dáng xa xa trong hơi nước mông lung, trong lòng mừng rỡ, chân không ngừng chạy qua.
Chỉ thấy trong làn nước xanh, một thân hình trần trụi, cơ bắp rắn chắc như điêu khắc, cơ bụng đầy đường cong, vai rộng, thắt lưng hẹp, thân hình tam giác hoàn mĩ, da thịt màu đồng kiên cố bị hơi nóng ôn tuyền hun nhiệt, đầy vẻ khiêu gợi.
Một đôi mắt mãnh liệt như điện, ánh quang bắn ra bốn phía, khí thế khiếp người.
Hoạt sắc sinh hương nơi ổn tuyền, đủ để người khác cao giọng thét chói tai, máu mũi giàn giụa.
.
Nhưng vấn đề là... ...
Người này căn bản không phải Vi Nhất Tiếu... ...