Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 38 : Bách lý phi
Ngày đăng: 12:17 19/04/20
Đang lúc ba người đều cho rằng đứa nhỏ đáng thương này lập tức sẽ mất mạng vì độc rắn, trong huyệt đột nhiên vang lên một thanh âm trầm ổn dễ gần:
“Xà độc phân tán liền khó cứu, đùng để hắn nhúc nhích, ta đến xem xem.”
Vi Nhất Tiếu cùng Chu Điên trong lòng kinh hoàng, thanh âm xa xa từ cầu treo truyền đến, gằn từng tiếng rành mạch lọt vào tai ba người, liền giống như người nói chuyện ở ngay trước mắt. Thanh âm lại công bằng bình thản, không rung động màng nhĩ, cho thấy người này nội công chí cao tinh khiết. Người này nói mỗi câu, thanh âm đều truyền xa vài trượng, vừa nói xong ‘nhìn một cái’, miệng động xuất hiện một vị lão đạo dáng người cao lớn dị thường.
Chỉ thấy quần áo lão rách nát bẩn, áo choàng bố đầy bụi, kết một dây kết rối bời, trông thật bình thường; tướng mạo thân hình lại rất bắt mắt: quy hình hạc cốt (mình rùa cốt hạc), tai to, mặt mày uy nghiêm. Xem lão râu tóc trắng bạc, một thước có thừa, nhìn thế nào cũng phải bảy tám mươi tuổi, sắc mặt hồng nhuận bóng loáng, khí sắc thật tốt, hiển nhiên là cao nhân tu thân đắc đạo.
Nhưng mặc kệ lão đạo tiên phong đạo cốt ra sao, Vi Nhất Tiếu cùng Chu Điên đều biết đạo lí giang hồ tri nhân tri diện bất tri tâm, thanh âm đề phòng âm thầm vao lên. Lâm Nhất Tần lại hưng phấn dị thường, bởi vì nàng hiểu biết rất rõ một loại lý luận giang hồ khác, tỷ như:
“Tóc bạc+râu siêu dài tuyệt đối là cao nhân có một không hai, nên tạo quan hệ tốt với lão”
“Tuyệt thế thần khí đều bị vải bố quấn quanh che lấp, tuyệt thế thần nhân vậy cũng bị một tầng vải bố ẩn giấu.”
Lão đạo sĩ này khi đến đều phù hợp tiêu chuẩn hình tượng cao nhân theo định luật, còn kém đội một vòng ánh sáng lên đầu thêm phụ đề chú thích.
Bạn học Tiểu Lâm ngay lập tức mở miệng kêu lớn:
“Lão đạo! Tiên trưởng! Mau tới cứu mạng a!”
Hai tay không tự chủ lục lục kiếm kiếm bất cứ thứ gì có thể ký tên lên…
Nói đến lý luận giang hồ của Lâm Tiểu Tiên từ trước nay nói một sai trăm, bị VNT là nhân sĩ chính tông giang hồ khinh bỉ đến cực điểm, nhưng mèo mù cũng có cơ hội gặp chuột chết, lần này, nàng thật sự đoán đúng rồi.
Lão đạo sĩ đón lấy đứa nhỏ, xem xét miệng vết thương cùng mạch đập, nhướng mày, sắc mặt ngưng trọng nói:
“Lại là rắn hai đầu này, thật sự hại không ít người.”
Tiếp theo lại dùng tay đặt lên huyệt Linh Đài trên ngực đứa nhỏ, truyền một dòng nội lực hùng hậu truyền qua. Trong lúc đó, một tầng hắc khí trên mặt đứa nhỏ vẫn chưa lui, nhưng hô hấp dần dần chậm lại, lại không phát run, mắt mở to giọng thì thào nói:
“Con không thở nổi, ngực thật khó chịu, con muốn phụ thân…”
Xem ra độc rắn hai đầu thuộc loại độc ảnh hưởng đến trung khu thần kinh hô hấp. Lão đạo vẫn truyền khí không thôi, khẽ mỉm cười an ủi nó:
“Con ngoan, cha con mộ lát nữa sẽ đến xem con. Con tên gì?”
Đứa nhỏ nói:
“Con gọi Ân Lợi Hanh, lão đạo gia, ta con thật đau, là rắn cắn, con có chết hay không?”
Lão đạo biết rõ rắn hai đầu cơ hồ không thuốc chữa khỏi, nhưng không nhẫn tâm nói thật, chỉ có thể giả bộ tươi cười an ủi:
“Sẽ không, con ngoan ngoãn ngủ một hồi đi, tỉnh lại thì tốt rồi.”
Lão biết khi người tâm thần sợ hãi kích động sẽ khiến máu lưu chuyển nhanh hơn, nọc độc phát tác nhanh hơn, tức thời điểm huyệt ngủ của đứa nhỏ, thu liễm tâm thần, bắt lấy cánh tay bị thương của đứa nhỏ, ép độc ra.
Qua thời gian một ly trà nhỏ, tại miệng vết thương trên mu bàn tay đứa nhỏ từng đợt máu đen chậm rãi chảy ra, hiển nhiên là được nội lực bức máu độc ra ngoài.
Lại rối rắm buồn bực đi nữa, bạn học Tiểu Lâm cũng không đem dấm chua hắt ra rõ ràng, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, nàng vẫn không làm được a…thở dài…Bất quá thì ra Vi Vi thích loại hình yêu mị này sai?
Bực mình, lão tử hình như đi nhầm đường a…
Ngay trong giây lát Bách Lý Phi đóng cửa chạy lấy người, Lâm Tiểu Tiên luôn xoay quay vấn đề, lo lắng nên thay vẻ ngoài tiểu Bạch kia không, biểu tình cùng tâm tình biến hóa bất định, tản ra tia sóng rối rắm nồng đậm.
Dây anten của Vi kia đột nhiên bắt được sóng ngoài hành tinh, sửng sốt một chút, vui vẻ nở nụ cười.
————
Cửa chi nha một tiếng, Chu Điên thở dài buồn bực nói:
“Nữ nhân này liền như thế, nếu không phải thuốc của nàng linh nghiệm…”
Tỉnh lược nửa ngày cũng không nghĩ ra nên xử lý Bách Lý Phi như thế nào, vẫn quyết định trước đi xem Lãnh Khiêm.
Lão đạo ôm đứa nhỏ ngồi chờ trong viện, mặt khác ba người được chủ nhà cho phép vào bên gian phòng bên trái nghỉ ngơi.
Ian phòng này bình bình ống ống đựng rất nhiều thứ kì quái, các loại hương vị hỗn hợp cổ quái trộn chung một chỗ, khiến người ta lảo đảo muốn nghiêng ngả.
Trong phòng trên sạp trúc có một nam nhân hơn hai mươi tuổi, kia chính là một trong ngũ tán nhân Lãnh Khiêm. Hơn một tháng trúng độc, hắn không thể cử động, sắc mặt vàng như nến, gầy giơ xương, trên mặt gầy hóp lại, nhưng trên khuôn mặt lạnh như băng đôi mắt vẫn tràn đầy tinh quang, không đánh mắt bản sắc băng sơn soái ca.
Chu Điên dùng sức lắc lắc bả vai hắn, vui vẻ nói:
“Quỷ mặt lạnh, lão tử chỉ biết ngươi không chết dễ dàng như vậy! Ngay cả Diêm Vương gia cũng chán ghét vẻ mặt thối của ngươi a!”
Lãnh Khiêm “Ân” một tiếng rồi không có động tĩnh. Hai người này giao tình quá sâu, cảm tạ đều là dư thừa.
Chu Điên giới thiệu Vi Nhất Tiếu cùng Lâm Nhất Tần, Lãnh Khiêm nói một tiếng “Gặp qua, đa tạ” liền ngậm miệng.
Hắn biết Chu Điên khẳng định đem tổ tông tám đời bản thân giới thiệu rõ ràng, tức thời cũng không muốn tốn nhiều sức lực võ mồm. Bốn chữ này liền thay thế một chuỗi dài:
“A: Tại hạ ***, người giang hồ gọi ****
B: Thì ra là ***, kính trọng đã lâu
A: Không dám nhận, không dám nhận”
Hắn được gọi là Mặt Lạnh tiên sinh, trừ băng ra thì chưa thêm gia vị gì, lời nói quả thật ít lời vị nhạt.
Lâm Vi hai người chưa từng gặp qua người như vậy, nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt, may mà không khí cũng không tẻ nhạt, trong phòng đều đầy tiếng
Chu Điên chit chit oa oa lầm bầm lầu bầu ồn ào.
Lãnh Khiêm từ trước nay không một chữ dư thừa, có thể đem ngôn ngữ tinh luyện đến ngắn gọn như thế, nhất dịnh trước kia xuất khẩu liền trải qua một phen cân nhắc.
Kỳ thực hắn mặt lạnh tâm nóng, quan tâm cảm tạ cũng nói hết sức ngắn gọn, trong lòng đã sớm hạ quyết tâm buốn báo đáp ân cứu mạng. Cũng chỉ có lời nói như thế mới chân thành nhất, không mang theo một tia dối trá, bởi vậy lời ít nói như thế mới có bằng hữu cởi mở như Chu Điên.