Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 43 : Say rượu
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Vi Nhất Tiếu muốn mang nàng đi xem đèn lồng, cũng không tưởng được tự đây trong lòng mình lại lưu lại ấn kí suốt đời không quên nổi…
---
Lâm Nhất Tần ôm cột Kim Sơn khóc không thành tiếng, thành công đem Vi Nhất Tiếu hù dọa, luống cuống tay chân ôm nàng an ủi, trong lòng dâng lên nỗi bất an.
Cảnh sắc vì sao dẫn đến thương tâm? Chẳng lẽ trước kia cũng từng có người mang nàng đi xem đèn, chẳng lẽ…
“Thế nào? Còn thích khóc?”
Đừng hói…
Vùi đầu lên vai hắn, rầu rĩ đáp: “Nhớ ba ba, nhớ mẹ, nhớ nhà…”
“Nhà…” Đừng hỏi tiếp nữa…
Vi Nhất Tiếu trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, không biết vì sao, không muốn nghe được đáp án nào đó…
“Rất giống…Từ trên nhà nhìn xuống…tuy rằng cao hơn đây rất nhiều…nhưng rất giống…” Từ tầng 38 ban đêm nhìn ra ngoài cửa sổ cũng đèn đuốc mờ mờ, không thấy rõ dáng người đi lại. Dù biết không phải người nơi ấy, không phải đèn đuốc ấy, vẫn không khống chế được mà thương tâm.
Dạng người vô tâm cũng sẽ nhớ nhà mà khóc sao? A, có vài thứ, quả nhiên nếu không vì xuyên qua, không vì thời gian chảy trôi mới không hiểu hết lòng mình, có những tình cảm không thể nào xóa nhòa.
Tim Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên đập nhanh, trong đầu nhất thời hiện lên đủ loại chuyện hắn không muốn nghĩ đến. Từ đầu nàng đã tự xưng là tiên nhân, lại bộ dáng không khác người thường, mới khiến hắn cho rằng nàng đến từ quốc gia hải ngoại kì dị.
Nhưng thời gian chậm rãi trôi đi, nhiều chuyện không thể giải thích ngày càng nhiều, pháp bảo hiếm có, biết trước, kì ngôn dị ngữ,…nhà nơi rất cao, có quốc gia nào có thể xây được lầu cao hơn Hoàng Hạc Lâu nơi đây?
Chẳng lẽ…là Cửu Tiêu…(chín tầng trời cao)
Cái gì cũng không dám hỏi lại, cũng không muốn hỏi lại.
Hai người im lặng hồi lâu, chờ Lâm Nhất Tần khôi phục tâm tình, ngẩng đầu đối Vi Vi áy náy cười nói:
“Ngượng ngùng, kỳ thật rất vui vẻ, sớm đã biết buổi tối có chợ đêm nên buổi chiều mới không gọi em dậy đi?”
“Không phải, ta chỉ muốn nhìn xem có heo nào có thể ngủ đến chết không.”
“ = =++ thật phá hư không khí…Thời điểm này hẳn nên nói ‘ta không nỡ đánh thức’ mới đúng đi!”
Lão ông cười nói:
“Được! Được! Vừa vặn mang theo, để mọi người đại khai nhãn giới đi!’
Tức thời từ xe gỗ dè dặt cẩn trọng mai ra một tấm bia cũ.
Vi Nhất Tiếu âm thầm kinh ngạc, bia ngắm cũng có tám tên, bốn tên vây quanh hồng tâm, bốn tên ở bốn góc phân biệt, mỗi tên đều thẳng đứng, không có chút nghiêng lệch, độ chính xác khéo đến mức khiến người ta rợn người, khẳng định là bút tích của vị đại cao thủ ám khí.
Lão ông nói:
“Năm năm trước cũng có vị mang theo nương tử đến chơi, nương tử hắn công phu cũng cao, hai tên đều trúng, cảm thấy nhàm chán, đem tám tên còn lại đưa cho trượng phu. Vị kia nâng tay để lại cho lão đầu thứ tốt này.”
Vi Nhất Tiếu hỏi:
“Kia có lưu lại danh tính?”
Lão trượng lắc đầu nói:
“Không có, hắn chỉ bảo bản thân họ Dương.”
Hai người ra khỏi quán, đoán thân phận vị cao thủ ám khí họ Dương, lại đi dạo trên đường một lát.
Lâm Tiểu Tiên cảm thấy khát nước, liền nghe được:
“Lãn Vân Oa, khách tới đãi thế nào? Lãn Vân Oa cùng tình lang…biết rõ thế mà…”
Âm thanh già nua uyển chuyển truyền đến, theo sau là từng trận cười vang, thì ra là bà bà bán trà xướng dân ca mời khách.
Mặt đầy nếp nhăn, trên đầu lại búi thêm ba đóa hoa tươi, khuôn mặt già nua lại muốn giả trang trẻ trung, giương mày múa mắt, chọc người cười không ngừng, giọng hát làn điệu bài bản, đan xen hợp lí, hoàn toàn xứng danh nghệ thuật biểu diễn:
“Tưởng rằng nhân sinh đắc độ sao? Quý so thiếu một ít, phú so thiếu một ít. Cười ha ha, cười hề hề…”
Lâm Nhất Tần không muốn cắt ngang, đợi đến khi hát xong một đoạn mới hỏi mua đồ uống.
(Editor: đừng hỏi bài hát gì, với dân ca Tung Của, Kitty hổng hiểu lắm đâu! %>_