Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 45 : An ủi lặng thầm

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Hắn cũng không quản sau lưng có địch nhân hay không, cánh tay vươn ra, cúi người ôm chặt lấy nàng.



Nàng bị ôm chặt đến không thở nổi, chỉ cảm nhận được hắn toàn thân run run, lồng ngực phập phồng.



Nếu hắn không nhìn thấy người nọ toàn thân xụi lơ như bùn đất, thảm trạng không giống hình người.



Nếu hắn không lật xem ‘huyệt Thiên Trì’ trước ngực người nọ cũng có vết sẫm giống vậy.



Nếu không nhìn thấy người nó nước mắt cuồn cuộn, không tiếng động khẩn cầu hắn giúp mình kết thúc tính mạng…



Lúc ấy là người khác.



Nhưng lúc này, vết đỏ sẫm như máu liền giống sứ giả câu hồn, xuất hiện trên ngực, trắng hồng tôn nhau, không thể vãn hồi.



Xương cốt đứt đoạn, vỡ vụn từng mảng.



Sống! Không! Bằng! Chết!



“Ngươi cẩn thận như vậy, chắc hẳn cũng thấy vệt đỏ trước ngực người nọ đi.”



“Độc dược chỉ tồn tại bên trong kinh mạch, chỉ cần không thúc dục dược tính, liền cho đám súc sinh kia ăn bao nhiêu thuốc cũng không thể nghiệm ra độc dược.”



“Hủ cốt đoạn cân hoàn khi phát tác không thuốc nào trị khỏi, quay cuồng đau đớn ba ngày, xương cốt toàn thân đều vỡ nát. Ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không nâng nổi một ngón tay, nói cũng không nói nổi.”



“Ngươi xem nàng như trân bảo, không tiếc hao tổn mấy năm công lực cũng muốn cứu tính mạng nàng. Không biết thời điểm nàng sống không được, chết không xong, ngươi muốn chiếu cố nàng cả đời, hay có thể hạ ngoan tâm tự tay tiễn nàng một đoạn?”



Lâm Nhất Tần chỉ cảm thấy hai cánh tay đang ôm nàng siết lại thật chặt, cơ hồ muốn đem xương sườn nàng bẻ gãy.



Đồng Nãi đem lòi nói tàn nhẫn ác độc nhất chậm rãi nói ra, tựa như thanh kiếm vô hình đâm thủng lục phủ ngũ tạng Vi Nhất Tiếu.



Lâm Nhất Tần biết bản thân trúng kịch độc cực kì quỷ dị, mệnh ở sáng tối, nhưng không tận mắt nhìn thấy thảm trạng của tiều phu kia, tuy trong lòng hoảng sợ, so với Vi Nhất Tiếu vẫn còn nhẹ nhiều lắm.



Tuy nàng muốn quay người ôm an ủi hắn, lại không cách nào nhúc nhích, chỉ cắn chặt răng, giữ chặt thanh âm trong cổ họng, chờ Vi Vi khôi phục trấn định.



Đồng Nãi ngừng, nhìn Vi Nhất Tiếu vẫn bất động, dữ dằn cười nói:



“Bất quá, chỉ cần không thúc giục dược tính, hẳn không khác gì người bình thường…”



“Ngươi muốn ta làm gì?”



Thanh âm cực kì âm trầm, cực kì khàn khàn bật ra, cắt đứt lời nói Đồng Nãi. Vi Nhất Tiếu chậm rãi ngẩng đầu lên, nới lỏng tay, chậm rãi cởi áo ngoài, chậm rãi mặc lên người Lâm Nhất Tần, thủy chung không nhìn Đồng Nãi lấy một lần.



Bọn họ hỏi thăm rất nhiều y quán vùng phụ cận Khấu Châu, đám đại phu không cách nào trị liệu nội thương hàn độc, lại đều nói cho họ biết Thánh Thủ Đồng Nãi Hồ Điệp cốc có thể trị.



Xưa nay đồng hành tướng kị, đám đại phu kia vì sao trăm miệng một lời để cử lão phu nhân lai lịch quỷ bí, lại không phải người cùng phố phường?



Đồng Nãi mười năm trước đột nhiên xuất hiện, chuyên trị liệu các loại bệnh lạ hiếm gặp, lại trước nay chỉ nhìn người trong võ lâm, người thường vô luận bệnh trạng ra sao cũng không được Thánh Thủ khám chữa, vì sao lại cam tâm tình nguyện trị liệu chứng bệnh cho Lâm Nhất Tần?



Ở rừng Thần Nông, một người đồng dạng có lai lịch không rõ Bách Trường Phi, biết được nguyên liệu điều phối cửu chuyển hùng xà hoàn lại nhiều lần ý đồ thám thích người kê đơn thuốc, phải chăng có quan hệ cùng Đồng Nãi?



Tiều phu trúng độc ngoài cốc, vì sao nghie được đại danh vị y đạo cao thâm lại hiện lên thần sắc hoảng sợ hãi hùng đến cực điểm?



Trực giác hắn đã sớm hoài nghi, nhưng bệnh cấp tính loạn chạy chữa, có tia sáng le lói liền không dễ dàng buông tha, dù cho đủ loại nghi ngờ cũng không suy tính cẩn thận, chỉ có cảm giác kì quái vẫn thủy chung luẩn quẩn trong lòng.


Vi Nhất Tiếu đem tấm áo choàng vô cùng không có trách nhiệm nghề nghiệp mà bọc chặt Lâm Tiểu Tiên lại, không khác gì trói gô phần tử phạm tội xâm hại thuần phong mĩ tục, tiếp theo không nói một lời, vác bạn học Tiểu Lâm đang bị trói thành một bó chạy vội về nơi để xe, nhét vào xe, dùng sức đóng cửa xe đến rầm.



Bạn tiên nào đó bị tống vào ghế sau, lăn qua lăn lại, lộn lên lộn xuống, lăn tới lăn lui, cánh tay thật vất vả mới thoát khỏi quần áo trói buộc.



“Rầm”, cửa xe mở.



Chỉ thấy bạn học Vi Nhất Tiếu đưa lưng về phía Wild Bỏa, đứng sững sờ trong mưa to gió lớn, dáng người ngạo nghễ cao ngất có loại khí độ độc lập khác thường.



Đáng tiếc…囧



“Hì hì, tự tay chàng xé…Chẳng lẽ không đẹp sao?”



Lâm Tiểu Tiên cười trộm đến tắt thở, vui vẻ kéo tay áo Vi Vi, không đến nháy mắt lại bị đẩy vào xe.



“Rầm”, cửa xe đóng.



“Rầm”, cửa xe lại mở.



Chỉ thấy bạn học Vi Nhất Tiếu vẫn tiếp tục đưa lưng về phía lợn rừng (Wild Boar), ngạo nghễ đứng thẳng trong mưa to gió lớn, tựa hồ đối điện với địch nhân võ công tuyệt đỉnh, lập tức liền giao thủ (đánh nhau)



Đáng tiếc hắn chỉ mặc trung y ướt đẫm, quần áo dính sát vào người



“Vi Vi…chàng cũng bị ướt rồi, thay quần áo đi…”



Chưa nói xong lại bị bao thành con nhộng nhét vào xe lại, cửa xe lại đóng.



Bạn diễn không phối hợp, nhiều lần cự tuyệt, một màn đêm mưa thay quần áo phần thẹn thùng mê hoặc xem ra không diễn nổi. Lâm Tiểu Tiên buồn bực cởi quần áo ướt đẫm, thay đồ sạch sẽ.



“Ba”, cửa xe lại mở.



“Em thay xong rồi…Chẳng lẽ chàng định ở ngoài hóng mưa sao?” Dù tuổi còn trẻ, dầm mưa nhiều cũng khó tránh sinh bệnh.



Bạn học Vi Nhất Tiếu do dự một hồi, cảm thấy nhiệt độ sôi trào trong máu đã bị mưa dập bớt, cuối cùng mở cửa trước cúi đầu tiến vào xe, ngồi trên ghế phó lái, cũng không quay đầu nhìn về ghế sau.



Tên ngoài hành tinh vô sỉ nào đó hai mắt tỏa sáng, lập tức ân cần nhoài người cầm khăn lau mặt cho hắn. Được rồi, mê hoặc không thành, liền tự tay tận mắt thay quần áo cũng coi như đền bù được chút ít ~.



Lâm Tiểu Tiên trong lòng hát vang: “Cởi cởi áo khoác (thì hiện tại hoàn thành – Present perfect tense) ~ cởi cởi áo (thì tương lai – Future tense) ~ cởi cởi hết ~~ (…)”, chỉ kém nhào lên đích thân hỗ trợ cởi.



Nàng chờ mong mòn mỏi, Vi Nhất Tiếu lau mặt sạch sẽ liền ngồi nhập định bất động như lão tăng.



Lâm Tiểu Tiên chờ nửa ngày cũng không thấy hắn có khuynh hướng cởi cởi, rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở:



“Vi Vi, không thay quần áo ướt sẽ cảm mạo~”



Nàng không hề hay biết ánh mắt sáng rực đã để lộ bản tính sắc lang (sói háo sắc).



Vi Nhất Tiếu khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy, nỗ lực duy trì giọng điệu bình tĩnh nói:



“…Sẽ không, võ công luyện nhiều năm như vậy cũng không phải luyện không.”



“Khụ… đừng chủ quan, nơi quê nhà ta có câu nói ‘chỉ có ngu ngốc mới chưa từng bị cảm mạo.”



(Câu này lần đầu tui nghe à nha >_