Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 47 : Dưa chuột cùng hoa cúc
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Vi Nhất Tiếu cùng Lâm Nhất Tầm đem ba điều tám luật quy tắc rình trộm đọc thật kĩ, lại cố ý hỏi thêm:
“Cơm chiều ăn no chưa?”
“Làm chi, rình trộm xong lại đi ăn khuya?”
“Không, nếu đang ở trên nóc nhà mà bụng lại thầm thì kêu, ta liền lập tức ném nàng vào phòng.”
“…Kia chờ chút, để em ăn khối bánh đã…”
Mọi sự xong xuôi, chỉ thiếu hành động.
Đợi cho mảnh mây bạc che khuất ánh trăng, con dơi lớn màu xanh mang theo cai bánh bao Ninja, từ phòng 066 tầng hai chi nhánh Duyệt Lai khách sạn bay ra, đẩy cửa cũng không hề phát ra tiếng vang, nhẹ nhàng đáp lên nóc phòng 818…
Không ngoài dự liệu, người trong phòng đêm khuya vẫn chưa đi ngủ, ba nữ tử trẻ tuổi cùng một bà lão tuổi già ngồi dưới ánh đèn xem xét một tờ giấy Tuyên Thành, đúng là bản phác thảo khối bia ‘Khống hạc’ kia, vô cùng nghiêm túc nghiên cứu, giấy vẽ bị soi đến muốn rách.
Bà bà kia vẻ mặt sắc bén, hạ giọng răn dạy hồng y nữ tử :
“A Mai, năm đó là ta cầu xin Bách Lý tông chủ ngoại lệ đề bạt ngươi đến vị trí đường chủ, hiện thời đã qua ba năm, ngươi vẫn không giải được bí ẩn này, lão thân biết nói thế nào với lời tông chủ giao phó? Ngươi cho là vị trí này để ngươi ngồi không? !”
Nữ tử tên A Mai kia cúi đầu, ngôn ngữ tuy cung kính, nhưng giọng điệu lộ rõ oán giận không cam lòng.
“A Mai khẩn cầu Điền bà bà thư thả chút thời gian. Hiện đã bắt được đào kép năm đó có quan hệ với tiền chưởng môn, tin tưởng không đến ba tháng nữa, nhất định tìm được nơi giấu chiếc nhẫn.”
Điền bà bà hừ lạnh, nhịn lục y nữ tử, trầm giọng hỏi:
“A Trúc, thế nào?”
Lục y nữ tử đảo mắt nhìn A Mai, thanh âm chanh chua truyền đến:
“Bắt được từ năm trước, tỷ tỷ làm việc cũng thật nhanh, hiện giờ vẫn đang do thám. Đơn giản là từ mấy trăm năm trước, hoàng quyền có tổ chức bí mật tên ‘Khống hạc’, liền cho rằng tổ chức này có liên quan đến thứ chưởng môn cầm trong tay, chỉ sợ tỷ tỷ giải thích hai chữ ‘Khống hạc’ này, hẳn có điều sai lầm đi.”
Một câu hai câu không ngớt tỷ tỷ, khẩu khí lại không có chút tôn trọng, lại nháy mắt nhìn nữ tử khác. Người kia lúc này hát đệm nói:
“A Mai tỷ tỷ mĩ mạo đa tình lại thông minh, là nhân tài trong nhóm chúng ta, làm việc chưa từng có gì bất ổn, chỉ là thấy tên tiểu bạch kiểm này tuấn tú, sợ rằng thương hương tiếc ngọc không nỡ xuống tay, ép hỏi cũng nhẹ bớt một hai phần đi?”
A Mai nhất thời tức giận đến phát run, lại bởi vì thủ trưởng ở bên không tiện phát tác, gằn giọng nói:
“A Mai hành sự bất lực, theo lý nên bị phạt. Chỉ cầu bà bà soi xét, đừng để đám người hắt nước bẩn lên người khác!”
“Đủ! Thật cũng được, giả cũng được. Tra không được chỗ giấu chiếc nhẫn, liền không có quả tốt mà ăn đâu. Tự bản thân đến gặp Bách Lý tông chủ giải thích đi!”
Nói đoạn, bà bà liền xoay người rời đi. Trong phòng còn lại ba người tiếp tục châm chọc khiêu khích nhau, sau lại dần dần phát triển đến công kích thân nhân tới mức khó nghe!
(à, là ‘xúc phạm’ tới cha mẹ đó mà!)
Tổng kết lại việc nghe cửa sổ phòng 818 kết quả là: triều Võ Tắc Thiên từng bố trí một cơ cấu vô tiền khoáng hậu (trước nay chưa từng có) tên gọi ‘Khống hạc phủ’, Trương Dịch Chi được phong làm chưởng quản hậu cung, thu thập rất nhiều nam sủng cùng văn nhân, khúc yến nịnh hót, làm phái đoàn hầu hạ.
Vi Nhất Tiếu có vẻ chưa từng nghe loại giải thích ‘bưu hãn’ (mạnh bạo) này, lúc này đi không được, ở cũng không xong, thần sắc cổ quái. Lâm Tiểu Tiên không tiếng động buồn cười, chọc chọc hắn da mặt mỏng, Vi Vi quay đầu trốn, mang theo nàng bay đến cách vách tiếp.
Vi Nhất Tiếu nhẹ nhàng vạch mái ngói, ánh sáng đèn lộ ra, Lâm Nhất Tần nhìn ngó xung quanh. Thì ra gian phòng này gồm bốn tên hòa thượng đang ở. Đầu đinh trống trơn nhữ bôi mỡ heo bóng loáng, lại bị ánh sáng phản chiếu, tựa như bốn bóng đèn siêu lớn rạng rỡ tỏa nhiệt, siêu chói mắt.
Lực sát thương của bóng đèn còn chưa đủ cường đại đến mức bức lui ET. Lúc này không khí ẩm nóng, bọn họ ỷ đêm dài nhân tĩnh, thoát y hết, chỉ còn mặc quần cộc lớn đến ngang đùi, lộ ra thân thể có thể sánh bằng mỡ heo cơ ếch kiện mĩ tiên sinh, biểu tình cực kì nghiêm túc đứng mặt đối mặt trong phòng làm trung bình tấn.
Lâm Tiểu Tiên ban đầu muốn cười phun, sau lại thấy cơ bắp bóng loáng, hối hận muốn nôn hết bữa cơm chiều ăn quá nhiều kia. Thật là mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, không đến mười phút, liền đổi lại là Vi Vi nín cười muốn tắt thở.
Bốn hòa thượng mồ hôi ra như tương, đứng trung bình tấn, trong đó một tên nhịn không được hỏi:
“Nhị sư huynh, khống hạc công tuy lợi hại, nhưng cũng với nhẫn chưởng môn có quan hệ gì? Chúng ta đã đau khổ luyện nhiều năm, cũng không biết kết quả. Tông chỉ coi trọng nhất là sư huynh, chẳng biết có tin tức gì không?”
“Luyện đi, nhập môn đã sáu năm, ngay cả Lăng Nghiêm Kinh cũng không luyện đủ, không nhẫn nại, không định lực, chỉ tức giận không thì ích gì? Cầm Long thủ, Khống Hạc công, đều là thần công, luyện được đảm bảo không ăn mệt! Đây lại là cơ mật trọng yếu, tông chủ sao có thể nói với chúng ta.”
“Hài, cũng không biết a. Nhóm chúng ta nhập môn quá chậm, không luyện bằng Sư Tử Hống công của Lôi Tông, chỉ mấy tháng đã có bản lĩnh đả thương địch thủ”
“Kia sao không học Sở Tông đàn bà hạ độc đi? Chẳng phải nhanh hơn sao?”
“Chỉ nói thế thôi, sư huynh cần gì tuyệt tình vậy! Vạn Tiên đại hội lần này, nghe nói Sư Tông cũng Lôi Tông tông chủ đều đích thân tới?”
“Thế thì thế nào? Liền muốn gặp Bách Lý tông chủ kia? Hừ hừ, lúc đó đừng đứng gần quá, cẩn thần bà ta xem ngươi không vừa mắt, kim tằm cổ độc ban ra, đến lúc đó cả cầu xin tha thứ cũng nói không ra hơi đâu.”
Mặc dù có ý tưởng mới, nhưng hơn một canh giờ trôi qua, hai người thủy chung không tìm được địa điểm trông giống dưa chuột. Dười ánh đèn mờ nhạt lay động, toàn mấy địa danh nhỏ không đáng kể.
Loại ánh sáng này thật sự không thích hợp công việc sử dụng hiệu suất mắt cao, Lâm Tiểu Tiên xoa xoa mắt, thật không quen dùng tấm bản đồ da dê cổ đại, vì thế liền lấy tấm giản đồ từ hành lí ra, xem đến vùng tam giác Trường Giang…Một tiếng nổ, Lâm Tiểu Tiên 囧 orz lăn mình trên đất…
Hai ngày sau, khách điếm kín người bắt đầu có phòng trống, nhân mã phái Tiêu Dao đều bắt đầu rục rịch, đổ xô đi thuê la thuê ngựa, thuê nhân sĩ dẫn đường, mục đích của bọn họ đều là Thái Hồ.
Tất nhiên những người này cũng không tìm được nơi nào trông giống dưa chuột.
Lâm Tiểu Tiên nắm tay ‘con dơi’, cùng đập mạnh lên bàn, trên mặt viết:
“Ta trịnh trọng tuyên bố, tiết mục truy tìm bảo vật màn thứ hai bắt đầu!!!!”
Hai người thu dọn xong hành lí, trả phòng, liền thẳng hướng ———— Sùng Minh đảo (thì tương lai) xuất phát.
Bạn học Tiểu lâm từ khiếp sợ tối hôm qua bình phục lại, hai ngày nay thủy chung lo lắng chút điểm mơ hồ không hiểu rõ đáng ngờ ----- triều Nguyên không có mà hiện đại có đảo dưa chuột. Trong lúc rối rắm, ngay cả trong mộng cũng nhồi toàn dưa chuột ướt át xanh tươi, cùng sắc vàng nhạt thuần khiết tiểu hoa cúc. Hình ảnh trong đầu không ngừng xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn…
Rốt cục trong thời khắc kích động lòng người, nữ thần Muse dắt tay đại thần đam mĩ đồng thời bay đi
‘Thái Hồ? Đùa vui gì thế! Nếu người ra câu đố này thật là nhân sĩ xuyên qua, vậy ta dám khẳng định cùng hoàn toàn xác định người đó hẳn phải biết quan hệ khắc sâu giữa hai thứ hoa quả kia: phương hướng dưa chuột hướng tới, vĩnh vĩnh viễn viễn, tuyệt tuyệt đối đối, không thể nghi ngờ chính là hoa cúc!’
Nếu vẽ một đường thẳng tại hai điểm trung gian sẽ phát hiện: Sùng Minh đảo cùng Thái Hồ là quan hệ song song xa cách.
Muốn nói hai nơi này có gian tình cũng thật miễn cưỡng. Chỉ cần là sói háo sắc đam mĩ, ai cũng sẽ biết dưa chuột cùng hoa cúc quan hệ mãi mãi đều là ‘công thụ’ không thể xa rời.
Bởi vậy địa điểm chính xác phải là hướng Sùng Minh đảo chỉ ra, kết hợp với ánh nước mông lung trên cuốn tranh, chỗ này hẳn ở trên biển. Lâm Nhất Tần lại tính toán khoảng cách dưa và cúc, liền cảm thấy hoa cúc hẳn ở quanh quần đảo Chu Sơn.
Chỉ là muốn tránh đi tình huống ảo diệu mà giải thích rõ ràng cùng Vi Nhất Tiếu tuyệt đối vô cùng trắc trở. Lâm Tiểu Tiên đem tiên đoán, bói toán, chiêm tinh, toán học, hóa học, vật lí hết thảy trộn vào một chỗ, phát biểu một phen kinh thiên động địa quỷ thần khiếp đảm ngụy khoa học giải thích, cuối cùng thành công chế trụ cổ nhân không hiểu biết (được rồi, nàng tự cho là che mắt được người kia), lại giơ cao là cờ đỏ tươi đi theo nữ chính xuyên qua, đường đã đi chắc hẳn không thể sai.
Hai người chờ môn nhân phái Tiêu Dao rút lui hết xong mới xuất phát, trực tiếp đi ô tô tới ven cửa biển Trường Giang, hỏi thăm ngư dân vùng Đông Hải xem có nơi nào liên quan đến hoa cúc không. Lâm Nhất Tần vốn tưởng rằng tiến độ tìm lời giải thế như chẻ tre, ai ngờ mao hiểm bôn ba hỏi thăm hai ngày, chỉ biết được
‘Quần đảo Chu Sơn không có đảo hoa cúc, chỉ có đảo Đào Hoa’
Đảo Đào Hoa Đông Hải đại danh không ai không biết. Đây là đại bản doanh của một trong ngũ tuyệt trăm năm trước – Đông Tà Hoàng Dược Sư nha. Chỉ là hoa này không phải hoa cần tìm, muốn du lịch tham quan cũng phải đợi tìm được nhẫn giải xong độc rồi tính tiếp chứ.
Một buổi sáng nọ, Vi Nhất Tiếu nghe người Lưu Gia cảng nói có vị lão ngư dân tuổi gần chín mươi, tuy rằng không thể ra khơi, nhưng được mọi người tôn làm hải đồ (bản đồ biển) sống, hải vực đá ngầm trong vòng trăm năm lão đều biết rõ ràng rành mạch. Khi hai người đến hỏi thăm, Lưu lão hán thân hình đen sạm đang ngồi vá lưới đánh cá.
Không nghĩ tới lão nhân vừa nghe tới ba chữ đảo hoa cúc, lập tức kích động đứng lên:
“Ai, không nghĩ tới a…Đến hiện thời, chuyện xưa này đó cũng chỉ còn lão nhân sống lâu lắm như ta còn nhớ rõ…Các ngươi không biết, hơn trăm năm trước, đảo Đào Hoa gọi là đảo Cúc Hoa. Chẳng qua sau có vị cao nhân không thích hoa cúc chiếm được, bạt hết cục dại, trồng đủ loại hoa đào, mới đổi tên là Đảo Đào Hoa.”
Lời vừa nói ra, Lâm Vi hai người nhất thời ngây ngốc tại chỗ. Xa tận chân trời, thì ra hoa này chính là hoa kia. Mừng rỡ hỏi vị trí chính xác, Lưu lão hán nói:
“Là người hay quỷ, mấy năm nay cũng sớm không còn. Chẳng qua vài năm nay trên đảo quả có chút việc lạ phát sinh, cũng không ai nguyện ý tới, lão thì đã già đành lực bất tong tâm. Khách nhân nếu một lòng muốn đi, lão liền nói địa điểm cho, chỉ là nên hết sức cẩn thận.”
Lâm Vi hai người nhớ kĩ vị trí, lại lấy tiền bạc ra đáp tạ, Lưu lão hán kiên trì không nhận, cuối cùng chỉ có thể vụng trộm nhét dưới lưới của lão.
Ra khỏi Lưu gia cảng, Vi Nhất Tiếu nói với Tiểu Lâm:
“Tấm bia đá, cổ họa, tên đảo từ trước, đều có lai lịch hơn trăm năm. Câu đó này có phải của chưởng môn Tiêu Dao đặt ra hơn mười năm trước không cũng không biết.”
Lâm Nhất Tần không lên tiếng. Nàng đã sớm hoài nghi lai lịch câu đố, chẳng qua dựa vào đề mục cùng thời đại, lại tương phản hoàn toàn với Vi Nhất Tiếu.
(Có thể hiểu nôm na rằng Vi Vi đoán câu đố này có từ hơn trăm năm trước, Lâm Lâm lại nghĩ câu đố này do một nhân sĩ xuyên không từ ngàn năm sau để lại.)
Hoàng Dược Sư giết người không chớp mắt dù đã chết gần trăm năm, nhưng dư uy ‘Phạm một cây cúc của ta, dù trốn xa mấy cũng tất phải đền tội’ vẫn còn. Ngư dân xung quanh tránh như tránh rắn rết, nghe lời đồn đại ào ào rằng trên đảo có tiên nhân quỷ quái, tuyệt không dám đến gần trong phạm vi mười dặm.
Tuy khoảng cách từ đảo đến đất liền không quá xa, thời tiết gần đây phi thường tốt, nhưng mặc cho hai người trả giá bao nhiêu, cũng không có người dám dẫn đường. Hai ba ngày qua, cũng không tìm thấy thuyền chịu chở.
Lo lắng một hồi, ‘con dơi’ mười hạng toàn năng một lần nữa lên sàn.
Vi Nhất Tiếu dàng vài ngày cùng lão ngư dân học chèo thuyền, lại từ xưởng đóng tàu trộm ra một chiếc la bàn còn quý giá hơn thuyền.
Chẳng qua bọn họ hỏi thăm tin tức Đảo Đào Hoa, khiến có nhà thuyền ngại xúi quẩy, không muốn đem vật dụng kiếm cơm làm ăn cho họ thuê. Cuối cùng hai người đành bỏ số tiền lớn mua hẳn một chiếc thuyền từ tay một ngư dân họ Trương.
Đợi khi bọn họ chuẩn bị đủ hai phần lương thực cùng nước ngoạt, tất cả thu thập sẵn sang mới xuất phát, mới có mẫy lão đánh ca đứng nơi bờ biển lắc đầu thở dài nói:
“Lão Trương cũng thật là tiền mê hoặc tâm. Cái thuyền kia là thuyền tà yêu nhất vùng. Thuyền này rời bến, không thấy máu, tuyệt không trở về nha…”