Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 7 : Lấy danh nghĩa tự lập đi du hí giang hồ

Ngày đăng: 12:17 19/04/20


- phần Phương Bắc



Tự lập bắt đầu.



Có bạc, thành Biện Lương cũng trở nên thân thiết hơn.



Lâm Nhất Tần kéo tay Vi Nhất Tiếu vào phường may, quyết tâm tô điểm từ trong ra ngoài rực rỡ hẳn lên.



Vi Vi nhất định trở thành Thanh Dực Bức Vương, vậy xem ra đối với bộ quần áo xanh thủy chung chuyên tình rồi. Còn với Lâm Nhất Tần, thay vì vải lụa trơn trượt, nàng càng thích vải bong mềm mại hơn. Hai người giống người nghèo sau khi làm giàu vẫn giữ thói quen ăn mặc bình dân vậy.



Nàng tự thổi phồng: “Bản tiên nhân đầy bụng thi thư nhạc họa, căn bản không cần hoa phục cũng đủ tiên phong đạo cốt nhận người chú mục rồi.”



Vi Nhất Tiếu cười nói: “Đầy bụng thi thư? Ta xem não toàn đồ ăn đi~!”



Lâm Nhất Tần biết ngày hôm qua khi vào thành nàng nhìn chằm chằm hàng ăn kia, bộ dạng nước miếng ròng ròng bị hắn thấy được. Dù da mặt dày hơn tường thành chăng nữa cũng không khỏi thẹn quá hóa giận vung tay đánh hắn mấy cái.



Vi Nhất Tiếu cơ hồ cười đến nội thương, dẫn nàng tới phố ăn vặt. Một chén bánh trôi lớn, bánh đậu, mì gà,…, hai người ăn từ đầu phố đông đến đầu phố tây, ăn đến mức thắt lưng đều chặt không nới nổi mới dừng lại. Vừa tản bộ tiêu thực vừa bàn địa điểm đến tiếp theo.



“Ngươi nói ngươi muốn đi lại trên giang hồ, vậy nơi nào mới gọi là giang hồ?”



“Nơi nào không phải giang hồ? Từ thương nhân đến lưu dân, tăng nhân đến đạo sĩ, ca cơ đến khất cái, hiệp khách đến đạo tặc, phàm là những thành phần triều đình không thể cai quản, muốn quản cũng quản không được đều là người trong giang hồ.”



Lâm Nhất Tần im lặng. Xem ra đây mới chính là định nghĩa chính xác của giang hồ.



Thay vì nói giang hồ là một địa điểm, không bằng nói đây là một phần của xã hội, bao gồm những nhân tố lưu động không phục tùng trật tự mà tầng lớp thống trị lập nên.



Vi Nhất Tiếu nói tiếp:



“Trong đó có vài phần thương nhân chỉ là mạo danh, từ trước đến nay không được quan phủ bảo hộ, cũng không bị giám thị, tự do đi lại. Đám người phản loạn trong võ lâm trà trộn vào đó, khi thế lực triều đình cường đại, bề ngoài họ phục tùng. Nếu triều đình suy nhược, họ nhân cơ hội mà phát động.”



“Vậy có thể nói nhân sĩ võ lâm là người trong giang hồ, nhưng người trong giang hồ không nhất thiết là nhân sĩ võ lâm?”



Vi Nhất Tiếu gật đầu nói:




“Võ công tuyệt đỉnh cũng không phải vạn năng, năm đó Quách Tĩnh Hoàng Dung võ công độc bộ thiên hạ, trấn thủ Tương Dương mười năm, cuối cùng chẳng phải cũng thua dưới nỏ sắt tên đá của Hốt Tất Liệt sao? Võ công sớm muộn gì cũng bại bởi ngoại vật”



Lâm Nhất Tần nói xong câu đó, nhìn thấy Vi Nhất Tiếu không lại biện bạch, vô cùng đắc ý bản thân cuối cùng cũng đấu võ mồm thắng một lần. Nhưng nhìn thấy Vi Vi trầm mặc thật lâu, trong lòng có chút không yên.



“Không sai, nếu trong thiên hạ ai cũng có xe như ngươi vậy cần khinh công làm gì? Nếu người người đều có áo giáp đao thương bất nhập, Kim Chung Tráo Thiết bố sam cũng thành phế vật”.



Hắn dừng một chút lại nói tiếp:



“Nếu đó là xu hướng phát triển của thiên địa vạn vật, như vậy sự phản kháng của con người sẽ không có tác dụng. Giang hồ hiện tại vẫn vận hành theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, ngươi không muốn thừa nhận cũng không được.”



Hai người nửa ngày đều không nói gì, trong lòng có chút mất mát.



“Lên xe đi, sắc mặt ngươi nhìn không tốt lắm.”



Chờ Vi Nhất Tiếu lên xe, Lâm Nhất Tần xoay người hỏi hắn:



“Có phải nội thương lại tái phát không?”



Vi Nhất Tiếu nhìn gương lắc đầu nói:



“Kỳ quái, xem ra hình như là trúng độc. Nhưng trên người ta lại không có cảm giác gì,



chỉ là có chút rét run.”



Lâm Nhất Tần thầm nghĩ: “Lạnh? Cao thủ cũng sẽ cảm mạo sao?”



Vì thế lục lọi một hồi lấy ra một viên thuốc cảm mạo cho Vi Vi uống, sau đó lái xe tiếp tục đi hướng tây.



Hơn hai giờ sau, ô tô của hai người đã đến chân núi Thiếu Thất. Trời chiều đã ngả bóng hoàng hôn.



Vi Nhất Tiếu sắc mặt khôi phục như thương, Lâm Nhất Tần mới yên tâm, lại tự thổi phồng tiên dược của mình hiệu nghiệm.