Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 70 : Mười lăm tháng bảy

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Sau khi Đại Ỷ Ty cùng Hàn Thiên Diệp thành hôn không lâu, Dương giáo chủ cùng Dương phu nhân đột nhiên đồng thời mất tích.



Dương Đỉnh Thiên thích nhất là đêm một đống chuyện không đầu không đuôi toàn bộ quăng cho thuộc hạ, sau đó biến mất như hư không. Nhưng loại mất tích này trước nay chi liên tục hai ba ngày, hắn sẽ chủ động xuất hiện, cười xem Tả Hữu nhị sứ nổi trận lôi đình.



Nhưng hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua…



Mọi người xung quanh tìm kiếm, vẫn không có chút tin tức gì của Dương Đỉnh Thiên, trên đỉnh Quang Minh đột nhiên trở lạnh, lòng người hoảng sợ. Kế đó Đại Ỷ Ty bị phát hiện tự tiện xâm nhập mật đạo, phạm vào trọng tội. Ngày đó trên thánh hỏa quần hào đối chọi, Long Vương phá cửa ra giáo, ngay hôm đó cùng Hàn Thiên Diệp bay xuống núi, không rõ tung tích.



Ngôi vị giáo chủ, lấy tả sứ Dương Tiêu là cao nhất. Nhưng Ân Thiên Chính thế lực lớn nhất, Tạ Tốn là mọi người hi vọng nhất, còn có Ngũ Hành Kỳ nắm giữ thực quyền quân đội, lúc này ai cũng không phục ai, sự tình càng ngày càng loạn. Giáo phái lớn nhất võ lâm lại mờ mờ ảo ảo có nguy cơ tan rã.



Thế cục phức tạp như thế, giáo hữu ngày xưa trong nháy mắt sẽ đao kiếm tương tàn. Lâm Nhất Tần thân mình lại càng ngày càng nặng, ban đêm trở mình đều cần người giúp, Vi Nhất Tiếu không dám rời xa nàng một chút, chỉ sợ có chút sơ xuất.



Huệ Tông năm thứ ba, ngũ hoàng lâm thái tuế, sau lập xuân là đại hạn. Ngày hạ chí, hồ Thái Dương cùng hồ Nguyệt Lượng cạn mất một nửa. Đáy hồ khô cạn lộ ra vô số ánh muối bạc lấp lánh, cỏ dại ủ rũ trên mặt đất nứt nẻ khô cằn.



Xa xa một tiếng sầm rền rung động mặt đất dưới chân, sân luyện võ ánh lửa tận trời, nhiễm đỏ nửa bầu trời. Vi Nhất Tiếu tâm sự đầy lòng, nhìn về hướng nọ nhịn không được cầm kiếm phóng đi. Sau nửa canh giờ, Tạ Tốn mang theo một thùng sắt một mình một ngựa đi tới.



“Liệt hỏa kỳ đang phong tỏa cổng thử nghiệm, kết quả xảy ra sơ sót, bị thương người một nhà.”



Tạ Tốn đi vào phòng, buông thùng xuống



“Ta vụng trộm mang ra một ít, hai người các ngươi khẳng định chưa từng thấy qua cái kì quái này.”



Vân Hải cư lập tức tràn ngập một loại mùi nồng nhiệt quái dị. Vi Nhất Tiếu mở nắp thùng vừa thấy chất lỏng màu đen vị nồng không rõ là gì, lúc này nhíu mày nói:



“Tạ Tam ca, nàng còn mang thai, ngươi làm sao đem thì nguy hiểm gì đó mang vào nhà?”



Tạ Tốn sờ sờ đầu, áy náy cười nói:



“Ngươi xem ta, luôn sơ ý. Đệ muội, Tam ca lần sau bắt con dê vàng nhỏ bồi tội.”



Lâm Tiểu Tiên run lên run lên:




Bầu trời thật sáng sủa.



Vi Nhất Tiếu trên đường quay về nhà Tạ gia, đi lại thong thả. Hắn bị nàng phái ra mua đồ ăn vặt.



Tạ Tam ca sự phụ, Dương phu nhân sư huynh hôm nay tới, hi vọng có thể từ nơi đó nghe được tin tức Dương giáo chủ.



Tam tẩu thật hiền lành, tiểu Vô Kị đáng yêu nhu thuận, để nàng đến nơi này dưỡng thai thật đúng…



---



Ngày mười lăm tháng bảy, kỷ niệm ngày gặp mặt, kỷ niệm ngày cầu hôn



Họ ở ngày này tương ngộ, ở ngày này quyết định vĩnh viễn ở cùng nhau, ở ngày này…



Hạnh phúc đến khắc sâu trong tận xương cốt



“Hổ phách tượng trưng cho lòng trung trinh vĩnh hằng, mẫu tử an khang nha.”



“Nhẫn của chúng ta là hổ phách, nàng thích.”



Nàng có con, ta muốn làm ba ba.



Ta rốt cục có nhà, có nhà.



Đợi đến mười lăm tháng bảy sang năm, chúng ta lại đi vùng Trung Nguyên chốn cũ du lịch được không?



Ta, Lâm Nhất Tần, nguyện ý gả cho Vi Nhất Tiếu làm vợ. Không kể thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, tuổi trẻ hay già cả, ta đều chung thủy với chàng, yêu chàng, tôn trọng chàng, giúp đỡ chàng, cho đến khi ta rời đi thế giới này.



“Mười lăm tháng bảy một năm kia, sư phụ ta Thành Côn đến nhà… Đợi đến khi ta quay về, sư phụ ta sớm chẳng biết đi đâu, nhưng khắp nhà đều là người chết, phụ mẫu ta, thê nhi ta, đệ muội, tôi tớ, cả nhà mười ba nhân khẩu, đều chết dưới tay hắn…” – Tạ Tốn (trích Ỷ Thiên Đồ Long Ký)