[Dịch]Ỷ Thiên Đồ Long Ký
Chương 112 : Chương 112
Ngày đăng: 19:14 17/09/19
Chàng trong bụng đầy nghi hoặc, vừa tiếp tục chạy, lại nghe tiếng chân người theo sau. Trương Vô Kỵ kêu lên:
- Ai đó?
Đằng sau có tiếng đáp:
- Ai đó?
Trương Vô Kỵ hoảng sợ, quát lên:
- Ngươi là người hay là ma?
Người kia lại trả lời:
- Ngươi là người hay là ma?
Trương Vô Kỵ vội quay phắt đầu lại, lần này thấy đằng sau có bóng thấp thoáng, biết là một người nào đó thân pháp thật nhanh náu ở sau lưng mình, kêu lên:
- Ngươi theo ta làm chi?
Người kia đáp:
- Ta theo ngươi làm chi?
Trương Vô Kỵ cười hỏi lại:
- Làm sao tôi biết được? Có thế mới hỏi ông.
Người kia đáp:
- Làm sao ta biết được? Có thế mới hỏi ngươi.
Trương Vô Kỵ xem chừng người này không có ác ý, y theo sau mình đã lâu, nếu ra tay có thể giết mình ngay, liền hỏi:
- Ông tên gì?
Người kia đáp:
- Thuyết Bất Đắc.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao lại không nói được là sao?
Người kia đáp:
- Thuyết Bất Đắc là Thuyết Bất Đắc, cần gì phải có lý do tại sao? Còn ngươi tên là gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi… tôi tên là Tăng A Ngưu.
Người kia hỏi:
- Sao nửa đêm canh ba ngươi lại chạy như thằng khùng thế là sao?
Trương Vô Kỵ biết đây là một dị nhân thân mang tuyệt kỹ, liền nói:
- Một người bạn của tôi bị Thanh Dực Bức Vương bắt đi, tôi muốn cứu về.
Người kia nói:
- Ngươi không cứu nổi đâu.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao thế?
Người kia đáp:
- Thanh Dực Bức Vương võ công cao hơn ngươi, ngươi đánh không lại y đâu.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đánh không lại vẫn cứ đánh.
Người kia nói:
- Giỏi lắm, ngươi quả có chí khí. Bạn của ngươi là một cô gái phải không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Đúng vậy. Làm sao ông biết?
Người kia nói:
- Nếu chẳng phải con gái, một thanh niên đâu có đâu bất kể sống chết đuổi theo như thế. Đẹp lắm phải không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Xấu lắm.
Người kia hỏi:
- Thế còn chính ngươi thì có xấu không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ông ra đằng trước nhìn thì biết.
Người kia đáp:
- Ta chẳng cần nhìn, thế cô nương đó có biết võ công không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Biết, là con gái của Ân Dã Vương tiền bối của Thiên Ưng giáo, từng theo Kim Hoa bà bà đảo Linh Xà học võ.
Người kia nói:
- Thôi đừng đuổi nữa, Vi Nhất Tiếu bắt được cô ta rồi, không chịu tha đâu.
Trương Vô Kỵ hỏi lại:
- Sao thế?
Người kia hừ một tiếng, nói:
- Ngươi thật ngốc, không chịu suy nghĩ gì cả. Ân Dã Vương là gì của Ân Thiên Chính?
Trương Vô Kỵ nói:
- Hai người là hai cha con.
Người kia nói:
- Bạch Mi Ưng Vương và Thanh Dực Bức Vương võ công ai cao hơn ai?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi không biết. Xin tiền bối cho biết ai giỏi hơn?
Người kia đáp:
- Mỗi người có một sở trường. Thế hai người ai thế lực hơn ai?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ưng Vương là giáo chủ Thiên Ưng giáo, chắc thế lực phải hơn.
Người kia nói:
- Đúng vậy. Thế thì Vi Nhất Tiếu bắt được cháu gái của Ân Thiên Chính, là một món hàng đáng giá, đâu dễ gì trả lại, thể nào chẳng dùng để uy hiếp Ân Thiên Chính.
Trương Vô Kỵ lắc đầu:
- E rằng không phải thế, Ân Dã Vương tiền bối chỉ chăm chăm định giết con gái mình.
Người kia lạ lùng hỏi:
- Vì sao vậy?
Trương Vô Kỵ liền đem chuyện Thù Nhi giết ái thiếp của phụ thân, làm liên lụy đến mẹ ruột cũng chết theo thuật sơ qua. Người nọ nghe xong rồi, tặc lưỡi khen:
- Thật tuyệt, thật tuyệt, quả thật đúng là mỹ chất lương tài.
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Cái gì mà mỹ chất lương tài?
Người kia nói:
- Tuổi còn nhỏ như thế mà đã dám giết cả dì hai, hại cả mẹ ruột, lại được Kim Hoa bà bà đảo Linh Xà dạy dỗ, đến ta thấy cũng thích, Vi Nhất Tiếu thể nào chả thu cô ta làm đồ đệ.
Trương Vô Kỵ hoảng hốt, hỏi:
- Sao ông lại biết?
Người kia nói:
- Vi Nhất Tiếu là bạn của ta, tâm tính y thế nào ta chẳng biết.
Trương Vô Kỵ thờ thẫn, bỗng kêu lên:
- Chết rồi.
Chàng lại phóng mình chạy, người kia vẫn lục tục đuổi theo sau. Trương Vô Kỵ một mặt vẫn chạy, hỏi tiếp:
- Sao ông vẫn đuổi theo tôi làm gì?
Người kia nói:
- Ta vì tính hiếu kỳ, muốn xem trò vui. Thế ngươi đuổi theo Vi Nhất Tiếu để làm gì thế?
Trương Vô Kỵ hậm hực nói:
- Thù Nhi vốn đã có tà khí, tôi nhất quyết không để nàng bái Vi Nhất Tiếu làm thầy, học cái môn ma quỷ hút máu người, đâu có gì là tốt lành?
Người kia nói:
- Ngươi thích Thù Nhi lắm phải không? Sao ngươi lại quan tâm đến cô ta như thế?
Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, nói:
- Tôi cũng chẳng biết có thích hay không thích cô ta hay không nữa, chẳng qua cô ta… cô ta có nét giống mẹ tôi.
Người kia nói:
- Ủa, thế ra mẹ ngươi cũng xấu như ma, chắc ngươi cũng khó coi lắm nhỉ?
Trương Vô Kỵ vội nói:
- Mẹ tôi đẹp lắm, ông đừng có nói nhăng nói cuội.
Người kia nói:
- Tiếc thật, tiếc thật.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Tiếc cái gì?
Người kia nói:
- Ngươi là một thanh niên can đảm, lại có lòng, quả thật đáng quý, có điều chỉ giây lát đã bị người ta hút hết máu thành cái xác khô.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ông ta nói chẳng sai chút nào, dù ta có đuổi kịp Vi Nhất Tiếu, cũng đâu có cứu nổi Thù Nhi, chỉ ngờ ngờ đem mạng nạp cho y thôi". Chàng liền hỏi:
- Tiền bối, ông giúp tôi một tay có được không?
Người kia trả lời:
- Không được. Thứ nhất Vi Nhất Tiếu là bạn của ta, thứ hai ta đánh không lại y.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu Vi Nhất Tiếu là bạn ông thì sao ông không khuyên y?
Người kia thở dài một tiếng, nói:
- Khuyên đâu có được. Vi Nhất Tiếu chính y cũng đâu có muốn hút máu người đâu, chẳng qua chuyện chẳng đặng đừng, không thế không xong, không hút máu sẽ chết.
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Không thế không xong? Thế là thế nào?
Người kia nói:
- Vi Nhất Tiếu luyện công bị tẩu hỏa, từ đó mỗi khi kích dẫn nội lực, lại phải uống máu người, nếu không toàn thân lạnh run, chết cóng ngay.
Trương Vô Kỵ trầm ngâm nói:
- Có phải ba mạch âm của ông ta bị tổn thương chăng?
Người kia lạ lùng hỏi:
- Ồ, ngươi cũng biết thế sao?
Trương Vô Kỵ nói:
- Tôi chỉ đoán thế thôi, chẳng biết có đúng hay không nữa.
Người kia nói:
- Ta đã ba lần vào núi Trường Bạch, định bắt cho y một con hỏa thiềm trị bệnh cho y, nhưng cả ba lần đều về tay không. Lần đầu có trông thấy con cóc lửa chỉ cách hai trượng mà không bắt được, còn lần thứ hai thứ ba chẳng thấy tăm hơi con nào. Đợi chuyện khó khăn trước mắt xong rồi, ta sẽ lại đi một chuyến nữa.
Trương Vô Kỵ nói:
- Để tôi đi cùng với ông, có được không?
Người kia nói:
- Ôi, ngươi nội lực thì nhiều, nhưng khinh công quá kém, nói trắng ra chẳng có chút hỏa hầu nào, đến lúc đó mình tính sau. Ồ, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn giúp ta đi kiếm hỏa thiềm?
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu bắt được thì không những trị khỏi bệnh cho Vi Nhất Tiếu mà còn cứu được bao nhiêu người, về sau không còn phải hút máu ai nữa. A, tiền bối này, ông ta chạy lâu như thế, kích dẫn nội lực, không thể nào làm khác hơn, e rằng hút luôn cả máu của Thù Nhi mất.
Người kia trầm ngâm, nói:
- Cái đó không chừng. Dù y có định thu Thù Nhi làm học trò, khi đang lạnh run, máu huyết trong người ngưng kết thành băng, lúc đó đến con ruột y…
Trương Vô Kỵ càng nghĩ càng sợ, cố hết sức chạy. Người kia bỗng nói:
- Ối, đằng sau ngươi có cái gì thế?
Trương Vô Kỵ quay đầu lại nhìn, đột nhiên trước mắt tối om, toàn thân bị một cái gì thật lớn chùm vào, sau đó thân hình bay bổng, hình như bị người kia bỏ vào một cái túi lớn nhắc lên. Y giơ tay ra xé cái túi, nào hay cái túi này không phải bằng da, cũng chẳng phải bằng tơ, chắc chắn dị thường, sờ mãi không thấy đường chỉ may, hiển nhiên làm bằng một loại vải dày, không cách gì xé rách được.
Người kia cầm cái túi ném xuống đất, cười ha hả, nói:
- Ngươi chui ra khỏi cái túi của ta được, mới thật là giỏi.
Trương Vô Kỵ vận nội lực, hai tay đẩy mạnh ra, nhưng cái túi này mềm xèo không dùng sức vào đâu được. Chàng lại giơ chân lên hết sức đạp ra, nghe bộp một cái, cái túi chỉ phồng lên một chút, dù dùng cách nào nắm đẩy chọc xé, cả đến lăn lộn húc đầu, cái túi vẫn trơ trơ không sao cả. Người kia cười nói:
- Ngươi đã chịu thua chưa?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chịu rồi.
Người kia lại hỏi:
- Ngươi chịu thua thật sao?
Trương Vô Kỵ nói:
- Tôi thực lòng cam tâm chịu thua tiền bối, cái túi của ông thật là lợi hại.
Người kia cười ha hả, nói:
- Tốt lắm, tốt lắm!
Nói rồi vỗ một cái, qua lần vải trúng ngay vào mông Trương Vô Kỵ, cười nói:
- Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta, đừng có vùng vẫy, ta đưa ngươi đến một nơi. Ngươi mà mở miệng nói một câu để người ngoài biết được, ta cứu ngươi không nổi đâu.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Ông đưa tôi đi đâu thế?
Người kia cười đáp:
- Ngươi đã nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta rồi, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đâu có chạy được? Chỉ cần ngươi đừng động đậy, đừng lên tiếng, sẽ có lợi cho ngươi.
Trương Vô Kỵ nghĩ lời nói đó quả không sai, nên không vùng vẫy nữa. Người kia nói:
- Ngươi được vào trong cái túi của ta, ấy là ngươi có phúc lắm đó.
Nói xong ông ta vác cái túi lên vai, ra sức chạy. Trương Vô Kỵ hỏi: Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Việc của Thù Nhi làm sao bây giờ?
Người kia nói:
- Ta làm sao biết được? Ngươi mà còn lải nhải nữa là ta sẽ tống cổ ngươi ra khỏi cái túi này đó.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ông tống tôi ra khỏi cái túi này thì thật đúng là cầu còn chưa được đó thôi". Thế nhưng chàng không dám nói ra, chỉ thấy người này cước bộ thực là nhanh nhẹn.
Người kia chạy luôn mấy giờ liền, Trương Vô Kỵ ở bên trong túi vải thấy dần dần nóng lên, biết rằng trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào. Một lúc sau thấy người nọ càng chạy càng lên cao, hình như đang lên núi. Ông ta chạy lên chừng hai giờ nữa, Trương Vô Kỵ đã thấy hơi lạnh, nghĩ thầm: "Hình như cái núi này thật cao, trên đỉnh vẫn còn đóng tuyết nên mới lạnh như thế này". Đột nhiên thân hình chàng bay vọt lên không, Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, nhịn không nổi phải kêu lên.
Tiếng kêu chưa dứt, bỗng thấy thân hình chựng lại, người đó đã tới đất. Trương Vô Kỵ bấy giờ mới rõ, thì ra người kia vác luôn cả cái bao nhảy tới, xem chừng nơi đây là một đỉnh núi thật cao với những vách đứng và đá tảng cheo leo. Người này cõng mình nhảy nhót, sơn nham lại có băng tuyết phủ, thật là trơn trượt, chỉ xẩy chân một cái, hai người chẳng tan xương nát thịt hay sao? Bụng nghĩ đến đó, người kia lại nhảy nữa không ngừng, lúc cao lúc thấp, lúc gần lúc xa, Trương Vô Kỵ tuy ở trong cái bao, không nhìn được ra ngoài chút nào nhưng cũng biết địa thế nơi đây thật là hiểm trở.