[Dịch]Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 16 : Chương 16

Ngày đăng: 19:13 17/09/19

Người đàn bà kia nói: - A, hóa ra ông là Đa Tí Hùng Đô Đại Cẩm… Ngừng lại một lát, y tiếp: - Đô tổng tiêu đầu, ngưỡng mộ đã lâu, đã lâu, ta họ Ân. Hình như trong lòng Đô Đại Cẩm thấy hơi khoan khoái, mới hỏi: - Tôn giá có việc gì cần sai khiến? Người khách họ Ân nói: - Ta hỏi ông trước đã, xem ông có nhận được không. Món hàng này rất là quan trọng, không thể sai sót nửa phân. Đô Đại Cẩm cố dằn cơn giận, nói: - Long Môn tiêu cục của chúng tôi mở ra đã hai chục năm nay, quan tiêu, diêm tiêu, kim ngân châu báu, lớn mấy chăng nữa cũng đã từng tiếp qua, trước nay chưa hề sai sẩy bao giờ. Du Đại Nham đã từng nghe danh Đô Đại Cẩm, biết rằng y là tục gia đệ tử của phái Thiếu Lâm, quyền chưởng đơn đao, đều xuất sắc, lại thêm tài ném cương tiêu, có thể một hơi ném liền bảy lần bảy bốn mươi chín mũi, vì thế trên giang hồ đặt cho y một ngoại hiệu là Đa Tí Hùng. Long Môn tiêu cục của y ở Giang Nam cũng khá nổi danh. Tuy nhiên đệ tử hai phái Võ Đang, Thiếu Lâm trước nay ít lai vãng, thân cận nên tuy có nghe tiếng, nhưng hai người không biết nhau. Chàng nghe người khách họ Ân kia cười nho nhỏ, nói: - Nếu ta chẳng nghe tiếng Long Môn tiêu cục không sai sót, thì đâu có tới đây làm gì? Đô tổng tiêu đầu, ta có một món hàng giao cho ông, nhưng có ba điều kiện. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com Đô Đại Cẩm nói: - Những món hàng cồng kềnh lôi thôi chúng tôi không nhận, lai lịch không minh bạch chúng tôi cũng không nhận, hàng nào dưới năm vạn lượng chúng tôi cũng không nhận. Y chưa nghe ba điều của khách đã nói trước ba điều của mình. Người họ Ân nói: - Món hàng của ta ư, thật không có gì hợp với những điều đó. Đã không những cồng kềnh, lai lịch cũng không rõ ràng, còn nói về giá trị thì cũng khó nói. Thế nhưng ba điều của ta không dễ gì đâu. Thứ nhất, phải đích thân Đô tổng tiêu đầu áp tống. Thứ hai, từ phủ Lâm An đưa đến phủ Tương Dương, Hồ Bắc, ngày đêm không nghỉ, trong mười ngày phải đến. Thứ ba, nếu có nửa phân sai sót chậm trễ, ha ha, không nói gì tính mệnh Đô tổng tiêu đầu mà thôi, đến toàn thể Long Môn tiêu cục gà chó cũng không còn. Chỉ nghe bình một tiếng, hẳn là Đô Đại Cẩm đập tay lên bàn, quát lên: - Ngươi muốn kiếm người đùa chơi cho vui, đừng có đến Long Môn tiêu cục. Không phải vì ta thấy ngươi gầy gò, ẻo lả, trên người chưa được ba lạng thịt, thì hôm nay đã cho ngươi biết tay. Người họ Ân lại hắc hắc cười khẩy mấy tiếng, nghe mấy tiếng lịch bịch, có vật gì nặng ném lên bàn, nói: - Đây là hai nghìn lượng vàng phí dụng bảo tiêu, đưa ông cầm trước. Du Đại Nham nghe thế, trong lòng kinh ngạc: - Hai nghìn lượng hoàng kim, đáng giá đến mấy vạn lượng bạc. Nếu cứ như tiêu cục đưa mười lấy về một, món hàng bảo tiêu cũng phải mấy vạn lượng vàng, nếu có chuyện gì không biết phải khó nhọc bao nhiêu năm mới có thể đền cho đủ. Du Đại Nham cổ không động đậy được, mở mắt trừng trừng chỉ nhìn được lá cờ thêu con cá cắm trong bình, lúc đó thấy tòa đại sảnh bỗng dưng lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng ruồi nhặng vo ve, bay qua trước mặt. Chỉ nghe thấy tiếng thở của Đô Đại Cẩm trở nên nặng nề, dồn dập, Du Đại Nham tuy không thấy mặt, nhưng cũng hình dung ra y đang há hốc mồm, trố mắt nhìn hai nghìn lượng vàng sáng chói trên mặt bàn, trong lòng hoang mang, nghĩ đến việc y mở tiệm bảo tiêu, hàng ngày nhìn thấy kim ngân châu báu, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là tài vật của người khác, lúc này bỗng thấy hai nghìn lượng vàng ngay trước mặt, chỉ cần gật đầu, số vàng đó sẽ thuộc về mình, làm gì không khỏi động tâm? Một lát sau, nghe Đô Đại Cẩm nói: - Ân đại gia, ngài định nhờ tôi bảo tiêu món hàng gì? Người họ Ân đáp: - Ta hỏi ông trước đã. Ta đưa ra ba điều kiện trên, ông có theo được hay không? Đô Đại Cẩm tính toán một hồi, giơ tay vỗ đùi một cái, nói: - Ân đại gia đã đưa ra một giá cao như thế, họ Đô này dù có sống chết cũng phải làm. Bảo vật của Ân đại gia bao giờ thì đem đến? Người họ Ân đáp: - Món hàng ta nhờ ông bảo vệ, chính là vị gia đài nằm trên cáng kia kìa. Lời đó nói ra, Đô Đại Cẩm dĩ nhiên kinh ngạc ồ lên một tiếng, mà chính Du Đại Nham cũng hết sức ngạc nhiên, không nhịn được phải kêu lên: "Ta… ta…". Nào ngờ tuy chàng há mồm thật to nhưng không phát ra thành tiếng, giống như người bị ma đè, dù cố gắng cách nào, nhưng cũng không vùng vẫy được, hóa ra lúc này toàn thân chàng đã bị phế, chỉ còn hai mắt chưa mù, tai chưa điếc thôi. Chỉ nghe Đô Đại Cẩm lắp bắp hỏi: - Là… là vị gia đài này ư? Người họ Ân đáp: - Đúng thế. Ông phải đích thân hộ tống, đổi xe, đổi ngựa nhưng không đổi người, đi suốt ngày đêm không nghỉ, trong mười ngày phải đưa lên núi Võ Đang, phủ Tương Dương, tỉnh Hồ Bắc, giao cho chưởng môn tổ sư phái Võ Đang là Trương Tam Phong chân nhân. Du Đại Nham nghe thấy câu đó, thở phào một cái, thấy yên bụng. Chàng nghe Đô Đại Cẩm hỏi: - Phái Võ Đang? Chúng tôi là đệ tử phái Thiếu Lâm, tuy không có liên hệ gì với phái Võ Đang, nhưng có điều… có điều trước nay chưa hề lai vãng… thành thử… Người họ Ân cười nhạt nói: - Vị gia đài này thân bị trọng thương, chỉ chậm giây lát thì dù nghìn vạn lạng vàng cũng không mua được. Món hàng này ông nhận thì nói, mà không nhận cũng nói. Đại trượng phu một lời đã quyết, chứ có gì mà có điều hay thành thử? Đô Đại Cẩm nói: - Được rồi, nể mặt Ân đại gia, Long Môn tiêu cục chúng tôi nhận món hàng này. Người họ Ân mỉm cười, nói: - Tốt lắm. Hôm nay là hai mươi tám tháng ba, đến mồng chín tháng tư, nếu như ông không mang được vị gia đài này đến núi Võ Đang bình an, thì tất cả Long Môn tiêu cục dù con gà con chó cũng không để cho sống sót. Nghe thấy tiếng leng keng leng keng, hơn một chục ngân châm nhỏ li ti bắn ra, cắm vào chiếc bình dùng để cắm ngọn tiêu kỳ, nghe choang một tiếng, chiếc bình sứ vỡ thành hơn chục mảnh, văng ra bốn phía. Công phu phát xạ ám khí đó khiến ai nấy đều kinh hãi. Đô Đại Cẩm hoảng sợ kêu lên "Ối chà". Du Đại Nham trong lòng cũng sợ. Chỉ thấy người họ Ân nọ quát lớn: - Thôi đi! Những người khiêng Du Đại Nham để cái cáng xuống đất, cả bọn lục tục đi ra. Một lát sau, Đô Đại Cẩm mới định thần, đến trước Du Đại Nham, nói: - Gia đài cao tính đại danh là gì, có phải là người phái Võ Đang chăng? Du Đại Nham chỉ giương mắt lên nhìn y, không sao trả lời được. Chàng thấy vị Đô tổng tiêu đầu này ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, thân thể cao to, bắp thịt cánh tay cuồn cuộn, tướng mạo uy võ, rõ ràng là một hảo thủ của ngoại gia. Đô Đại Cẩm lại nói tiếp: - Vị Ân đại gia đó trông tuấn tú nho nhã thế, hiển nhiên là một thiếu nữ thanh xuân, không biết tại sao mà phải giả trang, không ngờ võ công rất cao, không hiểu thuộc môn phái nào? Y hỏi luôn mấy câu, Du Đại Nham chỉ nhắm mắt lại không lý gì đến. Đô Đại Cẩm trước nay vẫn tự hào là hảo thủ về phát xạ ám khí, cái ngoại hiệu Đa Tí Hùng rất vang dội, nhưng gã thiếu niên họ Ân kia chỉ vung tay áo, mấy chục mũi kim châm nhỏ như lông bò đã bắn vỡ tan một cái bình sứ, môn công phu đó, y tự nhủ không sao bì kịp. Đô Đại Cẩm trông coi Long Môn tiêu cục hơn hai mươi năm nay, những chuyện lạ trên chốn giang hồ vốn đã thấy qua ít nhiều, nhưng việc đem hai nghìn lượng vàng để bảo vệ một người sống, chẳng những tay mình chưa hề nhận qua, mà có lẽ trên thiên hạ các tiêu hãng khác cũng chưa nghe đến. Mặc dù trong lòng đã có chút hoài nghi, nhưng vì số tiền bảo tiêu lớn, việc bảo tiêu cũng không khó lắm, cũng không nhiều lời với Du Đại Nham. Lập tức thu nhặt hoàng kim, sai người khiêng Du Đại Nham vào phòng nghỉ ngơi, cho gọi tất cả các tiêu đầu trong tiêu cục, đóng xe thắng ngựa, chuẩn bị lên đường. Mọi người ăn uống xong, hàng hóa chất lên, tên chạy hiệu tay cầm lá cờ thêu con lý ngư đang vượt sóng, chạy ra cửa chính tiêu cục trương lên, lớn tiếng rao: - Long Môn lý ngư dược Long Môn lý tam dược, Ngư nhi hóa vi long. Du Đại Nham nằm trong xe, trong lòng thật là cảm khái: "Ta Du Đại Nham tung hoành trên giang hồ, trước nay không coi bọn bảo tiêu ra cái gì, không ngờ hôm nay gặp phải đại nạn, lại phải nhờ đến bọn này hộ tống lên núi Võ Đang". Lại nghĩ thêm: "Vị bằng hữu cứu ta họ Ân kia là ai không biết? Đô tổng tiêu đầu lại nói hình dung tuấn nhã, là nữ nhân cải trang nhưng võ công trác tuyệt, hành sự khác người, chỉ tiếc ta không được gặp mặt y, để có một lời tạ ơn. Nếu Du Đại Nham này không chết, ơn đó có ngày sẽ báo đáp". Một hàng nhân mã ngựa không ngừng vó theo hướng tây mà đi, hộ tiêu ngoài Đô, Chúc, Sử ba tiêu đầu còn có thêm bốn tiêu sư trẻ tuổi khỏe mạnh. Ngựa chọn toàn là khoái mã, y như gã họ Ân đó nói, trên đường có đổi xe, đổi ngựa nhưng không đổi người, ngày đêm không lúc nào ngừng nghỉ. Khi ra khỏi Lâm An, Đô Đại Cẩm trong bụng đầy những lo lắng, không biết trên đường sẽ xảy ra bao nhiêu trận ác đấu, nào ngờ khi đi qua Chiết Giang, An Huy, đến tỉnh Ngạc, mấy ngày liền đều thái bình vô sự. Sau đó họ qua Phàn Thành, ngang Thái Bình điếm, Tiên Nhân độ, huyện Quang Hóa, sang sông Hán Thủy đến Lão Hà khẩu, chỉ còn cách núi Võ Đang một ngày đường. Hôm sau khi chưa đến giờ ngọ, họ đã đến Song Tỉnh Tử, chỉ còn cách núi Võ Đang chừng vài mươi dặm. Đường đi tuy có khó nhọc, nhưng không trễ hạn kỳ người khách họ Ân đã đưa ra, đúng ngày mồng chín tháng tư là đến núi Võ Đang. Từ hôm ra đi ai nấy đều canh cánh trong lòng đến nay cả bọn đều thấy trong người thơ thới, nhẹ nhõm. Khi ấy trời đang vào cuối xuân, đầu hạ, trên sơn đạo hoa nở rực rỡ đón chào, trông thật đẹp mắt. Đô Đại Cẩm cầm roi ngựa chỉ lên ngọn Thiên Trụ Phong ẩn trong mây, nói: - Chúc tam đệ, mấy năm gần đây phái Võ Đang thanh thế cực thịnh, tuy chưa bằng phái Thiếu Lâm chúng ta, nhưng Võ Đang thất hiệp danh tiếng vang dội, qua lại giang hồ đạt được tiếng tăm rất hiển hách. Xem ngọn Thiên Trụ Phong cao vượt từng mây, người thường nói nhân kiệt địa linh, phái Võ Đang xem quả có khác thật. Chúc tiêu đầu nói: - Phái Võ Đang tuy mấy năm gần đây thanh uy có lớn thật, nhưng nói cho cùng thì gốc rễ cũng chưa sâu, nếu so với đạo hạnh của phái Thiếu Lâm đã có hơn nghìn năm nay, thì làm sao bằng được. Không nói chi xa cứ ngay hai mươi bốn thế Hàng Ma Chưởng và bốn mươi chín mũi liên hoàn cương tiêu của tổng tiêu đầu thôi, người của phái Võ Đang ắt không thể nào tinh thuần đến thế được. Sử tiêu đầu tiếp lời: - Đúng vậy, lời đồn trên giang hồ, quá nửa không đúng sự thực. Võ Đang thất hiệp thanh danh có vang dội thật nhưng chân thực võ công đến bực nào, bọn mình cũng đâu đã nhìn thấy. Chỉ e toàn là do những người quê mùa trên chốn giang hồ thêm dầu thêm mỡ, phóng đại bản lĩnh của họ lên đến tận trời xanh. Đô Đại Cẩm mỉm cười, kiến thức của y so với hai người Chúc, Sử cao hơn nhiều, trong lòng biết rằng thịnh danh của Võ Đang thất hiệp không phải khi không mà có, ắt tài nghệ phải kinh người. Thế nhưng y làm nghề bảo tiêu hơn hai mươi năm qua, ít khi gặp địch thủ, đối với công phu của mình cũng mười phần tin tưởng, nghe Chúc, Sử hai người một tung một hứng tán dương tài nghệ, dẫu rằng những câu đó nghe không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không khỏi đắc ý thầm. Đi được một quãng, sơn đạo hẹp dần, ba con ngựa không còn sóng vai được nữa. Sử tiêu đầu gò cương đi sau vài bước, Chúc tiêu đầu nói: - Tổng tiêu đầu, khi gặp lão đạo phái Võ Đang Trương Tam Phong mình làm lễ như thế nào? Đô Đại Cẩm nói: - Hai bên không cùng môn phái, đúng ra thì coi như ngang hàng. Có điều là Trương lão đạo nay đã chín mươi tuổi rồi, trong võ lâm hiện nay thì ông ta cao tuổi hơn cả, bọn mình tôn trọng võ lâm tiền bối, có dập đầu mấy cái cũng không sao. Chúc tiêu đầu nói: - Cứ theo tôi, bọn mình khom lưng nói: "Trương chân nhân, bọn vãn bối xin khấu đầu lễ ngài". Ông ấy thể nào cũng đưa tay ngăn lại, nói: "Từ xa đến là khách, không phải đa lễ". Thế là mình khỏi phải lạy mấy cái. Đô Đại Cẩm mỉm cười tự hỏi người nằm trong chiếc xe bóng nhoáng kia quả thực là ai. Người đó mười hôm nay không nói một lời, cũng không cử động, ăn uống toàn do những người chạy hiệu trong tiêu hãng lo cho. Đô Đại Cẩm cùng các tiêu sư đã đàm luận nhiều lần, nhưng cũng không tìm ra mối manh y là ai, là đệ tử phái Võ Đang chăng? Hay là bằng hữu của họ? Hay là kẻ thù của phái Võ Đang bị người ta bắt được đem lên núi? Đô Đại Cẩm càng gần núi Võ Đang thêm một bước, việc nghi hoặc trong lòng lại thêm một tầng. Y biết rằng không lâu nữa sẽ gặp Trương Tam Phong, chỉ nhìn mặt cũng sẽ minh bạch ngay, thế nhưng là họa hay phúc, không thể nào không áy náy. Trong khi y còn đang trầm ngâm, bỗng nghe thấy tiếng vó câu từ sơn đạo phía tây vọng đến. Chúc tiêu đầu giục cương chạy lên xem. Chẳng mấy chốc, thấy có sáu con ngựa chạy ra, đến trước đoàn người của tiêu hãng chừng mươi trượng thì dừng lại, ba người trước, ba người sau. Đô Đại Cẩm trong lòng than thầm: "Chẳng lẽ khi đã đến chân núi Võ Đang lại có chuyện?". Y nói nhỏ với Sử tiêu đầu: - Cẩn thận bảo vệ cái xe lớn. Nói rồi giục ngựa chạy lên. Tên chạy hiệu cầm dược lý tiêu kỳ cuộn lại rồi dương ra, đó là cách thức kính lễ, rao to lên: - Long Môn tiêu cục ở phủ Lâm An đi qua quý địa, lễ vật chưa chu toàn, xin quý vị hảo bằng hữu rộng lòng tha thứ cho. Đô Đại Cẩm xem sáu người chặn đường kia, chỉ có hai người mặc áo mũ màu vàng theo kiểu đạo sĩ, còn bốn người kia mặc quần áo thường. Những người này bên hông đều đeo đao kiếm, người nào cũng đầy vẻ anh khí, tinh thần sung túc. Đô Đại Cẩm chợt động tâm: "Phải chăng đây là sáu người trong Võ Đang thất hiệp?", nên vọt ngựa lên trước, chắp tay nói: - Tại hạ là Đô Đại Cẩm của Long Môn tiêu cục ở phủ Lâm An, không dám xin hỏi cao tính đại danh của quý vị? Người bên phải trong ba người hàng đầu dáng gầy cao, trên má bên trái có một nốt ruồi đen, trên nốt ruồi có mọc ba sợi lông dài, lạnh lùng nói: - Đô huynh đến núi Võ Đang có chuyện gì thế? Đô Đại Cẩm nói: - Tệ cục nhận lời gửi gắm của người, đưa một người bị thương lên quý sơn, mong được gặp chưởng môn quý phái là Trương chân nhân. Người đó hỏi lại: - Đưa một người bị thương? Là ai thế? Đô Đại Cẩm nói: - Chúng tôi nhận lời một người khách họ Ân dặn dò, mang vị gia đài bị trọng thương đưa lên núi Võ Đang. Vị gia đài đó là ai, tại sao bị thương, bên trong có chuyện gì, chúng tôi hoàn toàn không biết. Long Môn tiêu cục nhận lời của người, làm tròn việc người ta giao, còn việc riêng của khách, chúng tôi trước nay không bao giờ hỏi đến.