[Dịch]Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 254 : Chương 254

Ngày đăng: 19:15 17/09/19

Nói rồi chàng chỉ một tảng đá lớn bên vệ đường. Chu Chỉ Nhược đáp: - Không đâu, trong lúc này lòng thiếp đang rối như tơ vò, không nghe vào tai được, đi thêm một lát cho lòng thiếp lắng xuống rồi hãy nói. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y Trương Vô Kỵ gật đầu, đưa tay nắm tay nàng, thủng thẳng bước đi. Chu Chỉ Nhược cầm tay chàng vào một con đường mòn, đi đến bốn năm dặm rồi mới nói: - Được rồi, chàng nói cho thiếp nghe đi. Nàng đi đến một khối sơn thạch, trước một bụi cây rậm rạp hai người sánh vai ngồi xuống. Trương Vô Kỵ mới đem việc Triệu Mẫn nắm trong tay một nắm tóc vàng của Tạ Tốn khiến chàng không thể nào không chạy theo kể lại đầu đuôi. Chu Chỉ Nhược nghe xong ngồi thừ ra hồi lâu không nói năng gì. Trương Vô Kỵ nói: - Chỉ Nhược, nàng có trách ta không? Chu Chỉ Nhược nghẹn ngào đáp: - Thiếp làm biết bao nhiêu chuyện sai lầm, chỉ trách mình thôi, lẽ nào lại trách chàng? Có điều, Vô Kỵ ca ca, trong lòng thiếp vẫn một lòng một dạ chân tình đối với huynh. Trương Vô Kỵ vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, dịu dàng nói: - Trên đời này mọi chuyện đưa đẩy tới làm sao liệu trước được, nàng cũng đừng quá đau lòng. Chu Chỉ Nhược ngẩng mặt lên nói: - Vô Kỵ ca ca, thiếp có một câu hỏi, chàng phải thật lòng trả lời, không được che đậy chút nào. Trương Vô Kỵ nói: - Được, ta sẽ không dấu gì nàng. Chu Chỉ Nhược nói: - Thiếp biết được trên đời này có bốn người con gái thực lòng yêu chàng. Một người là Tiểu Chiêu nay đã đi qua Ba Tư, một người là Triệu cô nương, còn một người là… là… cô ta… Nàng định nói Ân cô nương nhưng không dám nói ra lời, ngừng lại một chút rồi tiếp: - Nếu như cả bốn người con gái, tất cả đều còn sống lại ở ngay bên cạnh chàng, thì trong lòng chàng thực sự yêu thương là ai? Trương Vô Kỵ trong lòng mê loạn, ấp úng: - Cái đó… ồ… cái đó… Hôm xưa, Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn, Ân Ly, Tiểu Chiêu bốn người cùng trên một con thuyền lênh đênh trên biển chàng đã từng nghĩ ngợi nhiều lần: "Cả bốn nàng này ai đối với ta cũng tình sâu nghĩa nặng, ta phải đối xử thế nào cho phải đây? Dù ta thành hôn với bất cứ người nào thì cũng làm cho ba người còn lại hết sức đau thương. Ở sâu thẳm trong lòng ta, người nào là người ta yêu nhất?". Chàng cho đến nay vẫn bàng hoàng không sao quyết định được thành thử cố tránh né không nghĩ tới, khi thì nghĩ rằng: "Thát tử chưa đuổi được, giang sơn chưa khôi phục, Hung Nô chưa diệt thì đâu màng tới chuyện gia đình. Làm trai lẽ nào chỉ vấn vương những chuyện thường tình nhi nữ". Cũng có khi chàng nghĩ: "Ta thân làm giáo chủ Minh Giáo, một lời nói một cử động đều có quan hệ đến hưng suy của bản giáo và đồng đạo võ lâm. Ta tự nhủ sẽ không làm điều gì sằng bậy hại đến phẩm giá, lẽ nào rơi vào vòng nữ sắc để anh hùng thiên hạ sỉ tiếu, làm hại thanh danh của bản giáo hay sao?". Có lúc thì chàng lại nghĩ: "Mẹ ta lúc lâm chung đã từng căn dặn ta rằng, con gái xinh đẹp rất giỏi lừa dối người, bảo ta trên đời phải hết sức đề phòng, di ngôn của má má lẽ nào lại bỏ ngoài tai?". Thực ra chàng đã nhiều lần biện giải, chẳng qua là để tự dối mình đấy thôi, chứ nếu quả thực chuyên tâm yêu một người con gái thì có gì là hại đến việc quang phục đại nghiệp, cũng có gì mà hại đến thanh danh Minh Giáo. Nói đúng ra chàng thấy cô này cũng tốt, cô kia cũng tốt, thành ra không dám nghĩ ngợi nhiều. Vô Kỵ võ công cao siêu thật nhưng tính tình có chiều hơi nhu nhược, thiếu quyết đoán, việc gì đến cũng để thuận theo tự nhiên, nếu như không được thì cũng không dám làm nghịch ý người khác, thà chịu bỏ mình mà theo người. Tập Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp cũng là do Tiểu Chiêu yêu cầu; làm giáo chủ Minh Giáo cũng do tình thế bức bách, rồi cũng do Ân Thiên Chính, Dương Tiêu khơi dậy cảm tình, đính hôn với Chu Chỉ Nhược là do lệnh của Tạ Tốn; còn không bái đường thành thân với Chu Chỉ Nhược thì lại do lo lắng đến tính mạng của nghĩa phụ và cũng bị Triệu Mẫn ép buộc. Năm xưa giá như Kim Hoa bà bà và Ân Ly không hiếp đáp, dùng võ lực cưỡng bách, chỉ dịu ngọt bảo chàng theo ra đảo Linh Xà, chắc hẳn cũng đi theo. Cũng có khi sâu kín trong nội tâm chàng cũng nghĩ đến: "Giá như ta được cùng với cả bốn nàng sống chung, tất cả hòa thuận thì thật sung sướng biết là bao". Thời đó là cuối đời Nguyên, dẫu nho sĩ, thương gia hay giang hồ hào khách, việc năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, người một vợ một chồng mới là khó kiếm. Có điều Minh giáo phát xuất từ Ba Tư, giáo chúng xưa nay tiết kiệm khắc khổ, ngoài vợ chính ra ít ai có nàng hầu vợ lẽ. Trương Vô Kỵ tính tình vốn khiêm hòa, biết rằng trong bốn người lấy được ai thì cũng đã là có phúc lắm rồi, nếu như còn thêm cơ thiếp thì quả là không phải, lại thấy phụ thân của Ân Ly vì nhiều thê thiếp mà thành thảm kịch gia đình, bởi vậy cái ý nghĩ lấy được cả bốn cô chỉ thoảng qua rồi biến đi, chưa bao giờ dám nghĩ ngợi lâu, nếu có đôi khi chợt đến liền tự trách mình: "Làm người phải biết thế nào là đủ, nếu như ta còn cái ý đó chẳng hóa ra hèn hạ thấp kém lắm hay sao?". Đến sau Tiểu Chiêu đi Ba Tư, Ân Ly từ trần, lại nghĩ biểu muội do Triệu Mẫn giết hại, bốn người không còn ai khác ngoài Chu Chỉ Nhược. Ngờ đâu việc lại không đúng như thế, sinh ra việc nọ chuyện kia, dần dà chân tướng lộ ra, hai nàng Triệu Chu ai thiện ai ác lúc thế này lúc thế khác, lại thấy cũng may mình chưa thành hôn với Chu Chỉ Nhược để thành lầm lỡ, còn Triệu Mẫn công nhiên chống lại cha anh, chẳng còn gì phải khó nghĩ nữa. Ngờ đâu Triệu Mẫn không từ biệt mà ra đi, nay Chu Chỉ Nhược lại đặt câu hỏi như thế này. Chu Chỉ Nhược thấy chàng trầm ngâm không đáp, nói: - Thiếp hỏi chàng chẳng qua chỉ là câu chuyện mộng huyễn. Tiểu Chiêu nay đã là xử nữ giáo chủ của Minh Giáo Ba Tư, còn thiếp… thiếp lại sát hại Ân cô nương. Trong bốn người nay chỉ còn một mình cô nương họ Triệu. Thiếp hỏi chàng nếu như cả bốn người đều bình yên vô sự ở bên cạnh, ai cũng chưa làm chuyện gì xấu thì chàng tính sao? Trương Vô Kỵ nói: - Chỉ Nhược, việc này ta đã nghĩ ngợi nhiều lắm rồi, dường như không thể nào quyết định được, nhưng đến hôm nay thì ta biết người ai thực lòng yêu hơn cả là ai rồi. Chu Chỉ Nhược hỏi dồn: - Ai thế? Có… có phải là Triệu cô nương không? Trương Vô Kỵ đáp: - Quả là như thế. Hôm nay ta tìm nàng không ra, thật chỉ mong chết quách cho xong. Nếu như từ nay không còn gặp lại nàng thì chắc ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Tiểu Chiêu xa ta mà đi, lòng ta biết bao đau khổ. Biểu muội từ trần ta cũng thật xót xa, muội… muội rồi ra như thế, ta lòng càng chua chát lại thêm tiếc nuối dày vò. Nếu không được gặp lại muội, ta vạn lần luyến tiếc. Thế nhưng, Chỉ Nhược, ta cũng chẳng dối muội làm gì, nếu đời này ta không còn gặp lại Triệu cô nương, thì thà ta chết còn hơn. Cái tâm ý đó trước nay ta chưa từng có với ai bao giờ. Chàng đối với Ân Ly, Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu, Triệu Mẫn bốn người vẫn tưởng không ai hơn kém, nhưng hôm nay khi Triệu Mẫn bỏ đi chàng mới hiểu được rằng, chính nàng là người trong lòng chàng coi nặng hơn cả, so với ba nàng kia có khác hơn. Chu Chỉ Nhược nghe chàng nói như thế, u uất nói: - Hôm đó ở Đại Đô, thiếp thấy chàng đến quán rượu gặp cô ta đã biết ngay trong tim chàng ai là người sâu nặng hơn cả. Có điều thiếp vẫn si tâm vọng tưởng, nếu như cùng chàng… nếu như cùng chàng thành thân rồi, sẽ… sẽ khiến chàng hồi tâm chuyển ý, ai ngờ… ai ngờ… lại cũng chẳng đến đâu. Trương Vô Kỵ buồn rầu: - Chỉ Nhược, ta đối với muội trước sau một niềm kính trọng, trong lòng luôn cảm kích, đối với biểu muội Ân gia thật là đáng thương cho cảnh ngộ nàng, đồng cảm với cái si tình của nàng, đối với Tiểu Chiêu tội nghiệp thương xót, yêu quý không cầm lòng được, còn như với Triệu cô nương thì… thì trong lòng… trong lòng quả là khắc cốt minh tâm, hết bụng yêu thương. Chu Chỉ Nhược lẩm bẩm nhắc lại: - Khắc cốt minh tâm hết bụng yêu thương, khắc cốt minh tâm hết bụng yêu thương. Nàng ngừng lại một hồi rồi nói nhỏ: - Vô Kỵ ca ca… thiếp đối với chàng cũng hết bụng thương yêu khắc cốt minh tâm, chàng có biết nỗi niềm đó hay chăng? Trương Vô Kỵ hết sức cảm động, nắm chặt tay nàng dịu dàng nói: - Chỉ Nhược, sao ta lại không biết? Tấm lòng của muội đối với ta, đời này kiếp này ta chẳng biết làm sao báo đáp. Ta… ta thật có lỗi với muội. Chu Chỉ Nhược nói: - Chàng chẳng có lỗi gì với thiếp cả, chàng lúc nào cũng thật tốt đối với thiếp, chẳng lẽ thiếp không biết hay sao? Thiếp hỏi chàng: Nếu như Triệu cô nương phen này không từ biệt ra đi, chàng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, ví như nàng bị kẻ gian giết chết rồi, ví như nàng thay lòng đổi dạ, chàng… chàng sẽ ra sao? Trương Vô Kỵ trong lòng đau khổ đã lâu nay nghe nói như thế, không còn nhịn nổi nước mắt ứa ra, nghẹn ngào nói: - Ta… ta cũng không biết nữa. Nói cho cùng, trên trời dưới đất, ta thể nào cũng phải tìm nàng cho bằng được mới thôi. Không tìm được nàng, ta phải đi chết! Chu Chỉ Nhược thở dài nói: - Nàng ta chẳng thay lòng đổi dạ đâu, chàng muốn kiếm Triệu cô nương cũng chẳng khó gì. Trương Vô Kỵ vừa kinh hoàng vừa sung sướng, đứng phắt dậy hỏi: - Nàng đang ở đâu? Chỉ Nhược, mau nói cho ta nghe. Đôi mắt trong sáng của Chu Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mặt Trương Vô Kỵ, thấy chàng vui mừng như muốn phát điên, thủng thẳng nói: - Chàng đối với thiếp chưa từng bao giờ quan tâm đến thế. Nếu chàng muốn biết Triệu cô nương nay ở đâu thì phải bằng lòng làm cho thiếp một điều, nếu không mãi mãi chàng sẽ không gặp lại cô ta đâu. Trương Vô Kỵ nói: - Muội muốn ta làm cho muội điều gì? Chu Chỉ Nhược đáp: - Việc đó bây giờ thiếp chưa nghĩ ra, mai sau bao giờ nghĩ được thì sẽ nói cho chàng hay. Nói chung việc đó không vi phạm đạo hiệp nghĩa, cũng không ngăn trở đại nghiệp quang phục đất nước, cũng không làm tổn thương đến thanh danh Minh giáo hay bản thân chàng nhưng ắt là không phải dễ dàng đâu. Trương Vô Kỵ ngẩn ngơ, nghĩ thầm: "Trước đây Mẫn muội bảo ta làm ba việc, cũng nói là không vi phạm đạo hiệp nghĩa, tính cho đến nay nàng chỉ mới nói ta làm hai điều. Hai việc đó quả thật không phải dễ, sao bây giờ Chỉ Nhược cũng lại học cái trò đó với ta?". Chu Chỉ Nhược nói: - Chàng bằng lòng hay không cũng ở chàng. Có điều đại trượng phu nói ra phải giữ lời, đã bằng lòng rồi thì khi việc đến không thể lần khân được đâu. Trương Vô Kỵ trầm ngâm nói: - Muội nói việc đó không vi phạm đạo hiệp nghĩa, cũng không ngăn trở việc quang phục, không tổn thương thanh danh Minh giáo và bản thân ta, phải không? Chu Chỉ Nhược nói: - Đúng thế. Trương Vô Kỵ đáp: - Vậy thì được, nếu quả không vi phạm đạo hiệp nghĩa, không làm hỏng đại nghiệp quang phục, ta bằng lòng làm cho muội. Chu Chỉ Nhược nói: - Vậy thì mình vỗ tay lập lời thề. Nàng đưa tay ra cho chàng đập vào. Trương Vô Kỵ biết rằng một khi mình đã đập tay xuống lập lời thề rồi thì trên vai mình lại mang thêm một cái gông hết sức nặng nề, nàng con gái họ Chu này bề ngoài hiền thục nho nhã nhưng bụng dạ mưu mô, hành sự sắc sảo thật ngang ngửa với Triệu Mẫn, nên đưa tay lên mà vẫn lừng chừng không dám đánh xuống. Chu Chỉ Nhược mỉm cười nói: - Chàng chỉ nhận lời thiếp làm một chuyện là trong khoảnh khắc sẽ gặp lại người trong mộng ngay. Trương Vô Kỵ lòng rộn ràng, không còn nghĩ ngợi gì thêm nữa, giơ tay đánh xuống ba lần. Chu Chỉ Nhược mủm mỉm: - Chàng xem ai đây? Nàng đưa tay vạch bụi cây phía sau, thấy đằng sau đám lá một người ngồi đó, mặt như cười mà không ra cười, chẳng là Triệu Mẫn thì còn ai? Trương Vô Kỵ vừa mừng vừa sợ kêu lên: - Mẫn muội!