[Dịch]Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 41 : CÙNG PHÁT THẬP TÁI PHIẾM QUY HÀNG

Ngày đăng: 19:14 17/09/19

Tạ Tốn chậm rãi nói: - Tình cảnh buổi tối hôm đó, đến nay ta vẫn còn nhớ thật rõ ràng. Ta ngồi trên giường trong khách điếm ám vận chân khí, đem pho Thất Thương Quyền ôn lại trong lòng một lượt. Ngũ đệ, người từ trước tới nay chưa biết đến Thất Thương Quyền, có muốn xem thử hay không? Trương Thúy Sơn chưa kịp trả lời, Ân Tố Tố đã chen vào: - Chắc hẳn là thần diệu vô song, uy mãnh tuyệt luân. Đại ca, sao lúc đó đại ca không đi kiếm Tống Viễn Kiều? Tạ Tốn mỉm cười, nói: - Cô sợ ta thử quyền pháp sẽ làm bị thương ông chồng của cô ư? Nếu như quyền lực không thu phát tùy ý được, thì sao còn được gọi là Thất Thương Quyền? Nói xong y đứng dậy, đi đến cạnh một cây lớn, quát lên một tiếng như tiếng sấm, nghe bùng một tiếng, một quyền đã đánh ngay vào thân cây. Cứ như công lực của y, quyền đó nếu không đánh gãy đôi thân cây, thì quyền đầu cũng ngập vào trong gỗ, nào ngờ khi y thu quyền lại, cây đó tuyệt nhiên không tổn hại chút nào, ngay cả cành cây cũng không gãy. Ân Tố Tố trong lòng nhủ thầm: "Đại ca ở trên đảo luôn chín năm, võ công tất cả đều mất hết. Từ trước tới nay không thấy đại ca luyện công, việc đó cũng không có gì làm lạ". Sợ Tạ Tốn thương tâm, nàng vẫn lớn tiếng khen ngợi. Tạ Tốn nói: - Ngũ muội, tiếng khen của cô nghe gượng gạo lắm. Cô nghĩ võ công của ta không còn bằng trước, có phải không? Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com Ân Tố Tố nói: - Tại nơi đảo hoang cực bắc này, đi qua đi lại cũng chỉ có bốn người thân, luyện võ để làm gì? Tạ Tốn hỏi: - Ngũ đệ, ngươi có nhìn thấy gì ảo diệu không? Trương Thúy Sơn nói: - Tiểu đệ thấy thế quyền của đại ca mười phần cương mãnh, thế nhưng khi đánh vào thân cây, đến cái lá cũng không lay động, điểm đó tiểu đệ không sao hiểu được. Đến như Vô Kỵ đánh một quyền, cành cây cũng còn rung chuyển nữa là. Vô Kỵ kêu lên: - Con làm được. Y chạy tới đấm bình một cái vào thân cây, quả nhiên cành cây rung rinh, dưới ánh trăng chiếu vào, bóng cây dưới đất lay động không ngừng. Vợ chồng Trương Thúy Sơn thấy con mình đánh ra hơi có sức, trong lòng mừng rỡ, cùng nhìn Tạ Tốn, đợi y giảng giải đạo lý bên trong. Tạ Tốn nói: - Ba ngày nữa, lá cây sẽ vàng và từ từ rụng xuống, nửa tháng sau, cả cây sẽ khô héo. Quyền của ta đã đánh đứt tất cả các thớ gỗ bên trong thân cây rồi. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố không khỏi kinh hãi, biết rằng y không phải kẻ đại ngôn, những lời đó ắt không phải giả dối. Tạ Tốn cầm thanh đao Đồ Long ở bên cạnh lên, rút ra khỏi vỏ, nghe soẹt một tiếng, chém xéo vào thân cây một nhát, chỉ nghe ầm một tiếng, nửa trên của đại thụ đã đổ xuống. Tạ Tốn thu đao về nói: - Các ngươi nhìn thử xem uy lực Thất Thương Quyền của ta có còn như xưa không? Ba người đến nhìn vết đao cắt ngang thân cây, thấy lõi cây quá nửa thớ gỗ đứt đoạn, thớ thì xoắn lại, thớ thì nát nhừ, có thớ đứt thành mấy khúc, có thớ chỗ đứt chỗ không, hiển nhiên trong một quyền đó bao hàm nhiều kình lực khác nhau. Trương Ân hai người hết sức thán phục. Trương Thúy Sơn nói: - Đại ca, hôm nay quả thực khiến cho tiểu đệ mở mắt. Tạ Tốn không khỏi đắc ý, nói: - Trong quyền của ta bao gồm bảy kình lực không đồng đều, cương mãnh có, âm nhu có, cương trung hữu nhu có, nhu trung hữu cương có, chém ngang có, đánh thẳng có, ép vào bên trong có. Địch nhân đỡ được kình lực thứ nhất, không đỡ được kình lực thứ hai, nếu đỡ được kình lực thứ hai, đến kình lực thứ ba làm sao đối phó? Ha ha, Thất Thương Quyền do đó mà thành tên. Ngũ đệ, hôm ngươi cùng ta đấu chưởng lực, nếu như ta đánh Thất Thương Quyền ra, ngươi không sao đỡ nổi. Trương Thúy Sơn đáp: - Đúng vậy. Vô Kỵ định hỏi xem tại sao cha nó lại đấu chưởng với nghĩa phụ, thấy Tố Tố liên tiếp xua tay, nên không dám hỏi, chỉ nói: - Nghĩa phụ, cha dạy cho con Thất Thương Quyền được không? Tạ Tốn lắc đầu: - Không được. Vô Kỵ có vẻ thất vọng, toan nhõng nhẽo năn nỉ, Ân Tố Tố cười nói: - Vô Kỵ, sao con ngốc thế? Môn võ công tinh diệu của nghĩa phụ con, nếu như không có nội công thượng thừa, làm sao luyện nổi? Vô Kỵ đáp: - Phải rồi, vậy để khi nào con có nội công thượng thừa rồi sẽ tính sau. Tạ Tốn vẫn lắc đầu: - Môn Thất Thương Quyền này không luyện là hơn. Thân thể chúng ta ai ai cũng âm dương nhị khí, kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành. Tim thuộc hỏa, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy, tì thuộc thổ, gan thuộc mộc, một khi luyện Thất Thương Quyền thì bảy bộ phận đó cũng đều bị tổn thương. Pho quyền đó mỗi lần luyện công, nội tạng trong người lại tổn hại thêm một chút, nên mới gọi là Thất Thương, đúng là tổn thương mình trước, tổn thương địch sau. Nếu không phải vì luyện quyền pháp này mà bị thương tâm mạch, ta đâu có thỉnh thoảng nổi cơn điên, không cách gì chế ngự. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố bây giờ mới biết, tại sao y tài sức hơn người, võ công cao cường, nhưng khi phát điên rồi thì tâm trí đều mất hết. Tạ Tốn nói tiếp: - Giá như nội lực của ta thực là hồn hậu chắc chắn, được bằng Không Kiến đại sư, hoặc Võ Đang Trương chân nhân, rồi hãy luyện môn Thất Thương Quyền này, thì có lẽ không bị tổn thương, hoặc tổn hại chút ít, cũng không đáng ngại. Chỉ vì hồi đó ta quá nóng lòng báo thù, phải mất bao nhiêu tâm lực mới đoạt được trong tay phái Không Động một bản sao Thất Thương Quyền Phổ, quyền phổ vừa đến tay, lập tức ra tay luyện ngay, chỉ sợ quyền công chưa thành mà sư phụ ta đã chết, không báo thù được. Đến khi phát giác nội tạng đã bị tổn thương nặng thì không còn cách nào cứu chữa được nữa. Lúc đó ta không nghĩ ra, phái Không Động đời đời tương truyền bản quyền phổ, nhưng sao lại không có ai danh dương thiên hạ về môn công phu này, mà phái Không Động cũng không được thành đại môn phái hạng nhất. Ta cũng thích lộ quyền pháp này vì khi xuất quyền, hình thức cương mãnh, ồn ào rất có lợi thế. Ngũ muội, cô có hiểu được cái nguyên do trong đó không? Ân Tố Tố trầm ngâm, đáp: - Hừ, phải chăng quyền pháp này với công phu tích lịch gì đó của sư phụ đại ca không khác nhau bao nhiêu? Tạ Tốn nói: - Đúng thế. Sư phụ ta có ngoại hiệu là Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ, chưởng lực chẳng khác gì sấm sét, uy lực cực kỳ ghê gớm kinh người. Nếu ta kiếm được ông ta, nếu dùng môn quyền Thất Thương này đối địch, ông ta sẽ cho rằng đây là quyền pháp chính ông dạy cho ta, đợi đến khi trúng đòn, ông ta biết là không phải thì cũng đã muộn. Ngũ đệ, ngươi đừng trách là ta dụng tâm hiểm độc, sư phụ ta bề ngoài trông có vẻ quê mùa, nhưng lại là người lắm mưu nhiều kế. Nếu không dĩ độc công độc, cái đại cừu này không cách gì báo được… ôi, nói đến chi tiết thì thật quá nhiều mà vẫn chưa nói đến Không Kiến đại sư. Trở lại hôm đó ta ngồi vận khí ôn lại ba lượt Thất Thương Quyền công, rồi vượt tường ra ngoài, định đi kiếm Tống Viễn Kiều. Ta vừa nhảy qua tường, thân hình chưa rơi tới đất, bỗng thấy đầu vai bị ai vỗ nhẹ một cái. Ta giật mình kinh hãi, cứ như võ công của ta lúc đó, một người nào giơ tay đập vào người mà không đỡ được, là điều khó mà tưởng tượng. Vô Kỵ, con nghĩ xem cái vỗ đó nhẹ thôi, nếu như người đó đem kình lực vào chưởng, có phải ta đã bị thương nặng rồi ư? Ta vội vàng quay lại giơ tay chộp, nhưng chỉ chộp vào quãng không, lại phản kích một quyền, quyền đó cũng không trúng ai cả, chân trái vừa chạm đất, lập tức quay lại, thì ngay lúc đó, lưng ta lại bị vỗ nhẹ một chưởng nữa, rồi người sau lưng ta thở dài nói: "Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn". Vô Kỵ thấy câu chuyện thật thú vị, bật cười, nói: - Nghĩa phụ, người đó định đùa chơi với nghĩa phụ hả? Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố cũng đã nghĩ ngay, người đó hẳn phải là Không Kiến đại sư. Tạ Tốn kể tiếp: - Lúc đó ta sợ đến lạnh cả người, tay chân run rẩy. Người đó võ công như thế, muốn giết ta thật dễ như trở bàn tay. Ông ta chỉ nói có tám chữ "Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn" chỉ trong một giây thôi, nhưng trong giọng nói đầy lòng từ bi, từng chữ một lọt vào tai ta thật rõ ràng. Thế nhưng lúc đó trong bụng ta chỉ toàn là kinh hoàng phẫn nộ, quay đầu nhìn lại, thấy một nhà sư mặc áo xám đứng đằng xa khoảng bốn trượng. Khi ta quay mình, nghĩ bụng ông ta chắc chỉ cách ta chừng ba thước, nào ngờ vừa vỗ vai ta xong, đã bay vút ra bốn trượng, thân pháp nhanh như thế, bộ pháp nhẹ như thế, thực không ai ngờ nổi. Lúc đó trong đầu ta chỉ có một ý niệm "Chắc là oan hồn nào bị ta giết hiện ra đòi mạng đây", còn nếu là người sống, làm sao có ai thân pháp nhanh như thế. Ta nghĩ đó là ma, trong lòng thấy can đảm trở lại, quát: "Yêu ma quỷ quái, cút ra cho xa, trời ông không sợ, đất ông không sợ, đâu có lẽ lại sợ cô hồn dã quỷ?". Nhà sư áo xám chắp tay chào, nói: - Tạ cư sĩ, lão tăng Không Kiến xin chào ngài. Ta nghe hai chữ Không Kiến, nghĩ đến trên giang hồ vẫn nói đến hai câu "Thiếu Lâm thần tăng, Kiến Văn Trí Tính". Ông ta đứng đầu tứ đại thần tăng, hèn gì võ công cao siêu đến thế. Trương Thúy Sơn nghĩ đến vị Không Kiến đại sư này về sau bị y đánh mười ba quyền mà chết, trong lòng cảm thấy áy náy không an. Tạ Tốn nói tiếp: - Ta mới hỏi: "Có phải là Không Kiến thần tăng của chùa Thiếu Lâm đấy chăng?". Nhà sư đáp: "Hai chữ thần tăng, quả không dám nhận. Lão nạp chính là Không Kiến ở chùa Thiếu Lâm đây". Ta nói: "Tại hạ vốn không quen biết đại sư, sao lại đùa giỡn như thế?". Không Kiến nói: "Lão nạp nào có dám đùa giỡn với cư sĩ đâu? Xin hỏi cư sĩ, giờ này đang định đi đâu?". Ta đáp: "Ta đi đâu, có can hệ gì đến đại sư?". Không Kiến nói: "Tối nay cư sĩ định đi giết đại hiệp Tống Viễn Kiều của phái Võ Đang, phải không?". Ta nghe ông nói đúng việc ta đang định làm, lấy làm lạ lùng, lại thêm sợ hãi. Ông ta lại nói: "Cư sĩ muốn có một vụ đại án chấn động võ lâm, khiêu khích Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Côn ra mặt, để báo thù việc y giết hại toàn gia?". Ta nghe ông ấy nói đúng tên sư phụ ta, lại càng sợ hãi. Nên biết việc sư phụ ta giết hại cả nhà, ta chưa hề hé răng nói với một ai. Việc xấu xa đó sư phụ ta dĩ nhiên dấu kín, còn bản thân ta cũng không nói ra, làm sao vị hòa thượng Không Kiến này lại biết được? Lúc đó ta bị khích động mạnh, nói: "Nếu như đại sư cho biết y ở đâu, Tạ Tốn này xin cam nguyện một đời làm trâu làm ngựa cho ngài". Không Kiến thở dài nói: "Chuyện Thành Côn làm quả thật tội nghiệt quá lớn, nhưng cư sĩ vì cơn giận, làm hại bao nhiêu là nhân vật võ lâm, cũng thực là sai lầm". Lúc đó ta định nói: "Việc đó có liên can gì đến ông?", nhưng nghĩ lại ông ta vừa hiển thị võ công, ta không phải là địch thủ. Huống chi ta đang muốn cầu xin ông, nên đành cố dằn cơn giận, nói: "Tại hạ quả thực thế chẳng đặng đừng, vì Thành Côn lẩn trốn vô ảnh vô tung, bốn bể mênh mông, khiến ta không sao tìm y được". Không Kiến gật đầu nói: "Ta cũng hiểu trong lòng cư sĩ chứa đầy oán độc, không có cách nào phát tiết. Thế nhưng Tống đại hiệp là thủ đồ của Trương chân nhân phái Võ Đang, nếu cư sĩ định giết ông ta, họa đó to lớn không biết đâu mà lường". Ta nói: "Lòng ta muốn gây ra họa, họa càng lớn, càng sớm bức bách Thành Côn ra mặt". Không Kiến nói: "Tạ cư sĩ, nếu như ông giết hại Tống Viễn Kiều, thì Thành Côn quả thực không ra mặt không được. Thế nhưng Thành Côn hôm nay không còn là Thành Côn ngày trước, võ công của ông còn kém y xa lắm, mối huyết hải oan cừu đó chưa báo được đâu". Ta nói: "Thành Côn là sư phụ của ta, võ công của ông ta đến đâu, ta chắc biết rõ hơn đại sư nhiều". Không Kiến lắc đầu: "Y đã được một minh sư nhận làm học trò, ba năm qua tiến bộ không ngờ, cư sĩ tuy đã luyện được Thất Thương Quyền của phái Không Động, nhưng cũng không đả thương được y đâu". Ta kinh ngạc vô cùng, vị Không Kiến hòa thượng này ta chưa từng gặp bao giờ, nhưng nhất cử nhất động, ông ta biết chẳng khác gì chính mắt trông thấy. Ta lặng người hồi lâu, hỏi lại: "Sao đại sư lại biết?". Ông ta đáp: "Chính Thành Côn nói cho lão nạp nghe". Khi nghe y nói tới đây, hai vợ chồng Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố lẫn Vô Kỵ đều cùng "A" lên một tiếng. Tạ Tốn nói: - Các ngươi lúc này nghe tới còn kinh ngạc, lúc đó ta nghe câu này, nhảy dựng lên, quát hỏi: "Làm sao y lại biết được?". Ông ta chậm rãi nói: "Trong mấy năm qua, y lúc nào cũng ở bên cạnh cư sĩ, có điều y luôn luôn cải trang, nên cư sĩ không nhận ra y đấy thôi". Ta nói: "Hừ, tôi không nhận ra ông ta ư? Dù ông ta có biến thành tro, tôi cũng vẫn nhận ra". Không Kiến nói: "Tạ cư sĩ, ông không phải là người sơ xuất, vô tâm, thế nhưng trong mấy năm qua, ông chỉ lo việc luyện võ báo thù, những việc chung quanh không để ý tới. Ông ở ngoài sáng, y ở trong bóng tối. Cư sĩ không nhận ra y, mà dù có gặp cũng không nhận ra y đâu". Câu nói đó ta không thể không tin, huống chi Không Kiến đại sư là một cao tăng nổi danh trong thiên hạ, lẽ đâu đến để nói láo ta làm chi. Ta nói: "Nếu như thế, sao ông ta không giết tôi đi, cho khỏi rắc rối?". Không Kiến nói: "Nếu y có bụng hại cư sĩ, thì thật chỉ giơ tay là xong. Tạ cư sĩ, ông đã hai lần tìm y báo thù, hai lần đều thua cả, nếu y muốn sát hại ông, sao lúc đó không hạ thủ cho được việc? Hãy nói việc đi lấy Thất Thương Quyền Phổ, cư sĩ đã đấu nội lực với ba đại cao thủ của phái Không Động, thế còn hai người trong Không Động ngũ lão kia đi đâu? Sao họ không ra vây đánh cư sĩ? Nếu như cả ngũ lão đều xông lên, liệu cư sĩ có toàn tính mạng không?". Hôm đó khi ta đả thương Không Động tam lão rồi, mới phát giác ra hai người kia cũng bị trọng thương, việc lạ đó ta vẫn giữ trong lòng, là một nghi vấn chưa giải thích được. Hay là phái Không Động có tranh chấp lẫn nhau? Hay là có cao thủ nào ta chưa biết tên ở bên trong bí mật giúp ta? Khi ta nghe Không Kiến đại sư nói, trong bụng bàng hoàng, hỏi lại: "Không lẽ nhị lão do Thành Côn đả thương sao?". Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố nghe y nói càng lúc càng thấy lạ kỳ, tuy tên chốn giang hồ có biết bao nhiêu chuyện khúc mắc, nhưng hai người kiến văn đều quảng bác, chuyện gì cổ quái mấy cũng đã từng nghe qua, nhưng câu chuyện Tạ Tốn đang kể cho nghe thì không sao tưởng tượng được. Hai người đều ngầm hiểu rằng, Tạ Tốn là một người kỳ tài, nhưng sư phụ của y là Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Côn, về võ công cững như mưu trí lại còn hơn y một bậc. Ân Tố Tố nói: - Đại ca, vậy Không Động nhị lão quả thực do sư phụ của đại ca đứng ngầm bên trong đả thương ư? Tạ Tốn nói: - Lúc đó ta cũng đã mở miệng hỏi, Không Kiến đại sư nói: "Không Động nhị lão bị thương ra sao, Tạ cư sĩ có chính mắt thấy không? Sắc mặt hai người như thế nào?". Ta chỉ đứng yên không trả lời, một lúc sau, nói: "Nếu như thế, quả thực Không Động nhị lão đã bị sư phụ ta đả thương rồi". Nguyên lai khi ta thấy hai người trong phái Không Động nằm dưới đất, mặt đầy máu lấm chấm, hiển nhiên hai người đó dùng âm kình đánh người ta, bị cao thủ dùng Hỗn Nguyên Công đẩy trở lại. Cái kiểu mặt đầy ban điểm đó, theo như ta biết, nếu không phải bị Hỗn Nguyên Công đẩy ngược âm kình trở lại, thì chỉ có bị bệnh thương hàn thôi, nhưng hôm đó khi ta mới gặp Không Động ngũ lão, cả năm người đều bình thường mạnh khỏe, không thể nào đột ngột mắc bạo bệnh được. Đương thời trong võ lâm, trừ hai thầy trò ta ra, không người thứ ba nào có luyện qua Hỗn Nguyên Công cả.