[Dịch]Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 87 : KÌ MƯU BÍ KẾ MỘNG NHẤT TRÀNG

Ngày đăng: 19:14 17/09/19

Trương Vô Kỵ và Dương Bất Hối hai đứa đi chung với nhau cả vạn dặm sang Tây Vực, như hình với bóng, đột nhiên chia tay, không khỏi bàng hoàng trống trải, nhưng nghĩ lại không phụ tấm lòng ủy thác của Kỷ Hiểu Phù, đưa cô bé đến đưa tận tay Dương Tiêu, cũng thấy an ủi. Y đứng ngơ ngẩn một hồi, lại sợ bọn Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn phái Côn Lôn tìm thấy, nên cứ theo hướng rừng sâu núi thẳm mà tiến vào. Đi như thế hơn chục ngày, vết thương trên tay cũng đỡ, nhưng y vẫn chỉ loanh quanh trong dãy Côn Lôn, không tìm được đường ra khỏi núi. Hôm đó y đi đã nửa ngày trời, ngồi trên một tảng đá nghỉ chân, bỗng nghe từ hướng tây bắc vọng đến tiếng chó sủa, nghe phải đến hơn chục con. Tiếng chó sủa mỗi lúc một gần, dường như đang đuổi theo một con dã thú. Trong khi chó đang sủa, một con khỉ nhỏ hoảng hốt chạy tới, sau lưng có cắm một mũi tên ngắn. Con khỉ đó chạy đến cách Vô Kỵ chừng hơn một trượng thì ngã lăn ra, vì dính mũi tên trên lưng nên không trèo lên cây được, chạy đến đây kiệt sức, không gượng nổi nữa. Trương Vô Kỵ đi đến xem, mắt con khỉ lộ vẻ hoảng sợ van lơn, y động tâm nghĩ thầm: "Ta bị người của phái Côn Lôn rượt bắt, cũng khổ sở không khác gì ngươi". Nghĩ thế bèn bế con khỉ lên, nhẹ nhàng rút mũi tên ra, lấy thuốc trong bọc ra rịt vết thương cho nó. Ngay lúc đó, tiếng chó sủa đã tới gần, Trương Vô Kỵ liền mở áo ra, dấu con khỉ vào trong bụng, có mấy tiếng gâu gâu gâu, hơn một chục con chó săn cao lớn đã vây quanh y. Những con chó đánh hơi theo dấu con khỉ, nhe răng gầm gừ nhưng chưa dám xông lại. Trương Vô Kỵ thấy những con chó đó trông thật dữ tợn, răng dài trắng nhởn, trong lòng sợ hãi, biết nếu mình vứt con khỉ ra chúng sẽ nhảy tới vồ ngay và buông tha cho mình. Thế nhưng từ bé y đã được cha giáo huấn, mọi việc đều coi hiệp nghĩa là trọng, nên đối với một con thú hoang cũng không phụ lòng, lập tức nhảy qua đầu bầy chó săn, co giò chạy, bầy chó lập tức hùng hổ vừa sủa vừa đuổi theo. Chó săn chạy rất nhanh, Trương Vô Kỵ chỉ chạy được mươi trượng là chúng đã đuổi kịp. Y nghe đùi đau nhói, đã bị một con chó cắn trúng, giữ rịt lại không nhả. Y quay lại xuất tận toàn lực đánh một chưởng, trúng ngay đầu con chó văng đi mấy vòng, nằm chết ngất. Những con chó còn lại lập tức xông lên. Trương Vô Kỵ tay đấm chân đá, hết sức chống cự. Tay y đau chưa khỏi hẳn nên bên trái không cử động được, chẳng bao lâu đã bị một con chó cắn phải, rồi bốn bề tám hướng bầy chó xông vào cắn loạn xạ, đầu mặt vai lưng chỗ nào cũng bị răng của chúng ngoặp vào. Trong cơn hoảng hốt, dường như có nghe mấy tiếng người thanh thoát kêu la, nhưng xem chừng ở xa lắm, mắt y tối sầm, rồi không còn biết gì nữa. Trong cơn hôn mê, y thấy vô số sài lang hổ báo xông tới cắn, muốn há mồm kêu, nhưng không thốt ra được tiếng nào, bỗng nghe có tiếng người nói: - Bớt nóng rồi, may ra không chết. Trương Vô Kỵ mở mắt ra, vật đầu tiên y nhìn thấy là một ngọn đèn vàng vọt, mới biết mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ, một hán tử trung niên đứng ngay trước mặt. Trương Vô Kỵ hỏi: - Đại… đại thúc… sao tôi… Chỉ nói được vài tiếng, thấy toàn thân đau nhức như phải bỏng, bấy giờ mới từ từ hồi tưởng lại, mình đã bị một bầy chó dữ xông vào xâu xé. Hán tử đó nói: - Tiểu tử, ngươi mạng lớn lắm, không chết đâu, thấy thế nào? Có đói không? Trương Vô Kỵ hỏi: - Tôi… tôi đang ở đâu thế? Lúc ấy các vết thương lại đau tấy lên, bất tỉnh lần nữa. Lần thứ hai y tỉnh lại, gã trung niên hán tử đó không còn trong phòng. Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ta không sống được lâu, sao lại chịu biết bao nhiêu là dày vò thế này?" Cúi đầu xuống nhìn thấy trên ngực dưới cổ, bắp tay, đùi vế chỗ nào cũng toàn là băng vải, mùi thuốc xông lên ngạt mũi, thì ra có ai đó bó thuốc vào các vết thương. Từ các mùi dược thảo, biết người nào đó trình độ dùng thuốc kém cỏi, trong các dược vật có hạnh nhân, mã tiền tử, phòng phong, nam tinh các vị thuốc trị chó dại cắn. Thuốc này để trừ nọc độc cũng khá linh hiệu, thế nhưng cắn y không phải chó dại, chỉ cân cốt cơ nhục bị tổn thương, thuốc không đúng bệnh, càng thêm đau đớn. Y không cách nào dậy được, đợi đến trời sáng người trung niên hán tử kia lại đến thăm. Trương Vô Kỵ nói: - Đại thúc, đa tạ đại thúc đã cứu tôi. Hán tử đó nói: - Đây là Chu gia trang, tiểu thư của chúng tôi cứu cậu đó. Cậu có đói chưa? Nói xong đi ra bưng một tô cháo lớn đem vào. Trương Vô Kỵ ăn mấy thìa, thấy ngực nặng chình chịch, đầu váng mắt hoa, không ăn thêm được nữa. Cứ như thế tám ngày liền, mới gượng dậy nhưng chân bông bênh không có hơi sức. Y biết mình mất máu quá nhiều, nhất thời chưa thể hồi phục. Hán tử đó mỗi ngày đem cơm, thay thuốc cho y, rõ ràng có vẻ miễn cưỡng, phiền toái. Trương Vô Kỵ mười phần cảm kích, nhưng vì y không được vui, nên trong bụng biết bao nhiêu điều nghi nan cũng không dám mở miệng hỏi. Hôm đó y thấy gã này mang lại nào là phòng phong, nam tinh các loại dược vật đã tán quết thành hồ, Trương Vô Kỵ nhịn không nổi nói: - Đại thúc, các loại thuốc này trị không đúng bệnh, phiền đại thúc đổi giùm tôi mấy vị khác có được không? Gã hán tử đó trừng mắt lườm y chăm chăm hồi lâu mới nói: - Toa thuốc này lão gia kê đơn, lại còn sai được ư? Ngươi bảo thuốc không đúng bệnh, thế sao ngươi chết đi mà lại sống lại được? Ta nói thật, trẻ con không nên nói năng bậy bạ, lão gia nghe thấy thể nào cũng giận, ngươi cũng phải biết điều một chút. Nói xong lấy dược hồ đắp lên các vết thương, Trương Vô Kỵ chỉ còn có nước gượng cười mà chịu. Gã hán tử đó nói tiếp: - Ta xem ngươi thương thế đã bớt nhiều rồi, nên đến gặp lão gia, thái thái, tiểu thư khấu đầu tạ ơn cứu mạng. Trương Vô Kỵ nói: - Chuyện đó nên lắm, nhờ đại thúc dẫn tôi đi. Hán tử đó đưa y ra khỏi căn phòng, qua một hành lang dài, lại qua thêm hai sảnh đường nữa, đến một căn phòng ấm áp. Lúc đó trời đã đầu mùa đông, một giải Côn Lôn trời lạnh ngắt, nhưng căn noãn các này ấm áp như ở mùa xuân, không biết lửa đốt nơi đâu. Trong phòng trần thiết huy hoàng xán lạn, ghế giường đều trải nệm may bằng gấm mềm. Trương Vô Kỵ từ trước tới nay chưa vào một căn phòng nào phú lệ sang trọng đến thế, thấy mình y phục dơ dáy, đứng trong căn noãn các này thật chẳng xứng chút nào, không khỏi tự thẹn mình ô uế. Căn phòng đó không có ai cả, nhưng hán tử đó thần sắc hết sức cung kính, khom lưng bẩm báo: - Thằng bé bị chó cắn đã khỏe rồi, nay đến khấu đầu trước lão gia, thái thái tạ ơn. Y nói xong mấy câu, đứng thẳng tay chờ, đến hơi thở cũng không dám thở mạnh. Qua một lúc lâu, thấy đằng sau bức bình phong có một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sau tuổi đi ra, liếc xéo Trương Vô Kỵ một cái, nói: - Kiều Phúc, lại ông nữa, sao lại mang thằng nhỏ này tới đây? Lỡ chấy rận trên người nó nhảy ra thì làm thế nào? Kiều Phúc đáp: - Dạ phải, dạ phải. Trương Vô Kỵ vốn đã bối rối phập phồng, nay nghe nói thế, mặt đỏ bừng, ngoài bộ quần áo trên người y đâu có y phục nào khác mà thay đổi, quả thực sinh đầy chấy rận, vị tiểu thư này nói không sai. Cô gái đó mặt trái xoan, tóc xõa xuống vai, mặc không biết loại lụa là gấm vóc gì mà lấp lánh phát quang, tay đeo vòng vàng, người ăn mặc sang cả như thế trước nay y chưa gặp bao giờ. Vô Kỵ nghĩ thầm: "Khi ta bị bầy chó vây cắn, hình như có tiếng một người con gái quát chúng buông tha ra, Kiều Phúc đại thúc lại nói là tiểu thư của ông ta cứu mình, vậy mình nên rập đầu tạ ơn cho phải". Nghĩ thế bèn quỳ xuống khấu đầu, nói: - Đa tạ tiểu thư ra tay cứu, suốt đời tôi không dám quên đại ân này. Thiếu nữ nọ ngạc nhiên, cười khúc khích, nói: - Này bác Kiều Phúc, nó làm trò gì thế? Bác tính đùa giỡn thằng ngốc này đấy ư? Kiều Phúc cười đáp: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m - Tiểu Phượng tỉ tỉ, thằng ngốc này quỳ lạy cô mấy cái, không dám nhận hay sao. Thằng bé đần độn chưa bao giờ ra ngoài đời, thấy cô lại tưởng là tiểu thư. Nói đúng ra, dù cho con hầu đầy tớ trong nhà này, so với thiên kim tiểu thư nhà khác còn tôn quý hơn nhiều. Trương Vô Kỵ kinh hoảng, vội vàng đứng dậy, nghĩ thầm: "Chết rồi, hóa ra thị chỉ là một con hầu, vậy mà mình lại tưởng là tiểu thư". Mặt y vừa đỏ vùa trắng, thẹn thùng không biết để đâu cho hết. Tiểu Phượng cố nhịn cười, nhìn Vô Kỵ từ đầu đến chân để đánh giá. Trên mặt mũi thân thể của y vết máu chưa rửa sạch, lốt chó cắn thì buộc đầy băng vải, biết mình hôi hám khó coi, giận dưới đất sao không có cái lỗ nào để chui xuống. Tiểu Phượng giơ tay che mũi nói: - Lão gia thái thái đang bận, không đến chào được, chỉ có tiểu thư thôi. Nói xong vòng ra xa xa, đi trước dẫn đường, sợ chấy rận trong người Trương Vô Kỵ nhảy qua mình. Trương Vô Kỵ đi theo Kiều Phúc và Tiểu Phượng, trên đường gặp tì bộc gia nhân ai nấy đều phục sức đẹp đẽ, lầu son gác tía chỗ nào cũng thật là sang trọng. Y từ lúc sinh ra đến khi lên mười sống ở Băng Hỏa đảo, mấy năm sau thì một nửa ở trên núi Võ Đang, một nửa sống tại Hồ Điệp Cốc, ăn uống sinh hoạt hết sức giản phác, dù có nằm mơ cũng không bao giờ tưởng tượng nổi trên đời này lại có một gia đình giàu có đến thế. Y ở trong Tam Thánh Ao nhà Hà Thái Xung mấy ngày, cũng thấy hoa lệ thua xa chỗ này. Đi một hồi đến trước một tòa đại sảnh, thấy tấm biển viết ba chữ Linh Ngao Doanh. Tiểu Phượng vào trong sảnh trước, một lúc sau đi ra vẫy tay, Kiều Phúc liền đưa Trương Vô Kỵ vào. Trương Vô Kỵ vừa đến cửa không khỏi giật mình. Y thấy trong sảnh ba chục con chó to khỏe hung dữ, chia thành ba hàng ngồi dưới đất, một thiếu nữ mặc áo hồ cừu toàn trắng ngồi trên một chiếc ghế lót da hổ, tay cầm roi da, cất giọng trong trẻo quát: - Tiền tướng quân, yết hầu. Một con mãnh khuyển liền nhảy vọt tới, cắn ngay vào cổ họng một người đứng bên tường. Trương Vô Kỵ thấy tình cảnh tàn nhẫn đó, nhịn không nổi kêu lên "Ôi chao" một tiếng, thấy con chó ngoạm được một miếng thịt, đứng dưới đất xé ăn. Y vừa định thần, nhìn rõ người này chỉ là một hình nhân làm bằng da, chung quanh thân mình những chỗ yếu hại treo đầy những miếng thịt. Nữ lang đó lại quát: - Xa Kỵ tướng quân, bụng dưới. Một con chó khác liền nhảy ra xông lên táp vào bụng của bù nhìn. Những con chó đó được huấn luyện có quy củ, theo lệnh mà cắn vào bộ vị không sai sẩy chút nào. Trương Vô Kỵ sau phút sửng sốt, lập tức nhận ra, chính bầy ác khuyển hôm đó cắn mình ở trong núi, nay nhớ lại, người quát tháo đàn chó chính là tiếng cô gái này. Y vẫn nghĩ tiểu thư là ân nhân cứu mạng, lúc này mới biết mình bị biết bao khổ sở chính là do cô ta gây nên, nhịn không nổi nộ khí xông lên, nghĩ thầm: "Không xong, không xong, cô nàng có bọn chó săn, ta không thể làm gì được. Nếu sớm biết như thế này, thà chết trong hoang sơn còn hơn là ở tại nhà cô ta dưỡng thương". Y liền cởi hết dây băng vải, vứt xuống đất, quay mình bước đi. Kiều Phúc kêu lên: - Ê, ê, ngươi làm trò gì thế? Đây chính là tiểu thư, sao không tiến lên khấu đầu? Trương Vô Kỵ giận dữ đáp: - Hứ, ta phải tạ ơn cô ta ư? Bọn ác khuyển cắn ta, chẳng phải là chó cô ta nuôi hay sao? Nữ lang nọ quay đầu lại, thấy y đang nổi cáu, liền nhoẻn một nụ cười, vẫy tay gọi: - Tiểu huynh đệ, ngươi lại đây. Trương Vô Kỵ lúc này đối diện với nàng, tim đập thình thịch không dứt. Cô ta dung nhan kiều mị, da dẻ trắng trẻo mịn màng. Tai y lập tức ù đi, mồ hôi trên lưng chảy xuống, chân tay không khỏi hơi run rẩy, vội cúi đầu xuống không dám nhìn, khuôn mặt xanh xao không một chút huyết sắc nay đỏ bừng. Cô gái cười nói: - Cậu lại đây nào. Trương Vô Kỵ ngẩng đầu liếc nàng một cái, gặp phải làn thu ba long lanh, lòng mơ mơ hồ hồ, tự nhiên từ từ di động tới. Cô gái lại mỉm cười: - Tiểu huynh đệ, cậu giận tôi, có phải không nào? Trương Vô Kỵ bị bầy chó cắn xé chịu biết bao đau khổ, lẽ nào không căm tức? Thế nhưng bây giờ đứng trước mặt nàng, cảm thấy hơi thở nàng tỏa ra một mùi thơm như hoa lan, từng lớp từng lớp u hương phả đến, khiến y ngất ngây, làm sao còn nói lên được một chữ "giận", lập tức lắc đầu nói: - Không đâu. Cô gái đó nói: - Tôi họ Chu, tên Cửu Chân, còn cậu tên gì? Trương Vô Kỵ nói: - Tôi tên Trương Vô Kỵ. Chu Cửu Chân nói: - Vô Kỵ, Vô Kỵ. Ồ, cái tên đó thật là cao nhã, chắc tiểu huynh đệ phải là con nhà thế gia. Thôi, cậu ngồi ở đây đi. Nói xong nàng chỉ một cái ghế thấp bên cạnh. Trương Vô Kỵ từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu bị rơi vào cái ma lực kinh tâm động phách của mỹ nhân, lúc này Chu Cửu Chân có bảo y nhảy vào hầm lửa, chắc cũng không do dự nhảy ngay, thấy nàng bảo ngồi bên cạnh, thực là hoan hỉ không để đâu cho xiết, lập tức rón rén ngồi xuống. Tiểu Phượng và Kiều Phúc thấy tiểu thư biệt đãi thằng nhỏ vừa dơ dáy, vừa hôi hám ấy như thế, đều không thể nào hiểu nổi. Chu Cửu Chân lại thánh thoát quát: - Chiết Xung tướng quân, tâm khẩu. Một con chó lớn khác lại nhào ra, táp vào hình nộm kia. Thế nhưng miếng thịt ở tâm khẩu của hình nhân đã bị con chó khác ăn mất rồi, con chó liền đớp luôn miếng thịt khác treo ở dưới mạng sườn, ăn luôn. Chu Cửu Chân giận dữ nói: - Đồ tham ăn, mi không nghe lệnh hả? Nàng cầm roi da, quất liền hai cái vút vút. Cái roi đó có đầy gai nhọn nên khi đánh ra để lại trên lưng con vật hai đường máu dài. Con chó vẫn chưa chịu nhả miếng thịt, trái lại gầm gừ thị uy. Chu Cửu Chân quát lớn: - Mi vẫn không nghe? Trường tiên lại vung ra, đánh con chó lăn lộn dưới đất, trên thân chỗ nào cũng có máu chảy. Nào đánh roi thủ pháp linh hoạt, dù cho con chó có lăn lộn né tránh cách nào, vẫn không tránh được. Sau cùng con chó phải bỏ miếng thịt, nằm phục dưới đất bất động, chỉ còn rên ư ử. Thế nhưng Chu Cửu Chân nào đã tha, tiếp tục đánh đến khi con vật chỉ còn thoi thóp mới nói: - Kiều Phúc, đem nó xuống bó thuốc. Kiều Phúc đáp lời: - Tuân lệnh tiểu thư. Y liền ôm con chó bị thương ra khỏi sảnh, giao cho người đầy tớ chuyên lo việc nuôi chó lo liệu việc chữa trị. Bầy chó thấy tình cảnh đó, con nào con nấy sợ đến mất vía, không dám nhúc nhích. Chu Cửu Chân trở lại ghế ngồi, quát: - Bình Khấu tướng quân, đùi trái. Uy Viễn tướng quân, tay phải. Chinh Đông tướng quân, mắt. Từng con chó nhảy ra theo đúng lệnh truyền mà cắn, không con nào sai bộ vị. Mấy chục con chó, con nào cũng được phong làm tướng quân, nàng chỉ huy tất cả, đương nhiên trở thành đại nguyên soái. Chu Cửu Chân quay đầu lại mỉm cười: - Tiểu huynh đệ coi mấy con súc sinh này có hèn không? Không cho một trận đòn thì không chịu nghe lời. Trương Vô Kỵ tuy bị bầy chó cắn cho một trận thật khốn khổ, nhưng khi chứng kiến thảm trạng con chó bị đòn, trong bụng không khỏi chạnh lòng. Chu Cửu Chân thấy y không nói năng gì, cười hỏi: - Cậu nói cậu không giận tôi, sao không trả lời? Cậu làm sao mà đến được Tây Vực? Cha mẹ cậu đâu?