[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 119 : Ngả bài (hạ)

Ngày đăng: 05:29 31/08/19

Tần Vũ Đồng nhận hộp gỗ từ Hồ Tiểu Thiên, cất kỹ xong nàng nói nhỏ: - Chậm nhất là ba ngày ta sẽ thông báo kết quả cho đại nhân. Hồ Tiểu Thiên gật đầu. Tần Vũ Đồng lại nói: - Đúng rồi, có chuyện này ta muốn báo cho đại nhân biết, Diêm Bá Quang đã có thể xuống giường đi lại rồi. Khi nói những lời này Tần Vũ Đồng lộ rõ vẻ hoan hỉ. Nếu không phải Hồ Tiểu Thiên giải phẫu trị liệu e rằng Diêm Bá Quang sớm đã mất mạng rồi. Hồ Tiểu Thiên lại chẳng quan tâm đến sự sống chết của Diêm Bá Quang, thản nhiên cười nói: - Gã mạng lớn phúc lớn, cũng may là gặp được mấy người các cô! Tần Vũ Đồng không dám kể công, nói nhỏ: - Tính mạng của gã à ngươi cứu đấy. Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng vào mắt Tần Vũ Đồng nói: - Cô có biết Diêm Bá Quang là con của thủ lĩnh sơn tặc Diêm Khôi núi Thiên Lang không? Tần Vũ Đồng nói: - Sở dĩ Mông tiên sinh kiên trì cứu gã là vì Diêm Nộ Kiều. Năm đó cô ta đã cứu tính mạng Mông tiên sinh. Hồ Tiểu Thiên nói: - “Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt” (tạm dịch: miệng người ta làm tan chảy kim loại, lời gièm pha làm tan xương nát thịt). Tần cô nương có lẽ là không hiểu rõ lợi hại của lời đồn rồi. Nếu chuyện này rơi vào tay kẻ có ý đồ, chắc chắn sẽ vu cho các ngươi tội cấu kết với mã tặc núi Thiên Lang, e là sự tình sẽ rất phiền toái. Tần Vũ Đồng chăm chú nhìn Hồ tiểu Thiên: - Theo Hồ đại nhân, điều quan trọng nhất đối với một thầy thuốc là gì? Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: - Con người không giống nhau nên cách nhìn vấn đề cũng không giống nhau. Tần Vũ Đồng nói: - Hồ đại nhân có một khả năng bất phàm về y thuật thì tại sao không thi triển bản lãnh của mình, cứu vớt người bệnh thoát khỏi sự đau đớn, bệnh tật? Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta không hứng thú với việc cứu người. Tần Vũ Đồng nhìn gã thiếu niên kỳ quái này, trong lòng lặng lẽ thở dài. Chu Vương Long Diệp Phương đến không phải để du sơn ngoạn thủy, càng không phải là khuyến khích Hồ Tiểu Thiên bán hàng từ thiện. An Đức Toàn quả nhiên không lừa gạt hắn. Vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi Long Diệp Phương tới Thanh Vân thì sứ đoàn đến từ đại quốc phương Tây Sa Già cũng tới. Thời điểm mà sứ đoàn Sa Già vào trong thành Thanh Vân thì Hồ Tiểu Thiên vẫn còn ở ngoài thành. Hắn đang cùng với Tiêu Thiên Mục, Chu Bá Thiên tính toán số lượng thu hoạch được tối hôm trước. Hắn đã sắp đặt chu toàn kế hoạch bán hàng từ thiện song song với hành động trộm đồ nhà đám quan lại huyện Thanh Vân. Hành động đánh cắp lần này giao cho Mộ Dung Phi Yên, Chu Bá Thiên và Tiêu Thiên Mục. Tất cả có bảy vị quan lại Thanh Vân đều bị trộm ghé thăm. Tổng số tài vật trộm được tương đương với khoảng mười ba ngàn lượng bạc ròng, trong đó thu được nhiều nhất từ chỗ của huyện úy Lưu Bảo Cử. Mười ba ngàn lượng này chưa bao gồm số tài vật của huyện lệnh Hứa Thanh Liêm. Nếu gộp cả của y vào chắc chắn sẽ lên tới một con số khá lớn khoảng hai vạn lượng. Tuy rằng ngân lượng bị mất nhiều như vậy nhưng số lượng báo án mất trộm và số lượng thực tế lại sai khác quá nhiều. Chẳng hạn như Lưu Bảo Cử, lượng tài vật trộm được trong nhà tên này ít nhất cũng khoảng sáu ngàn lượng nhưng gã chỉ báo án mất khoảng năm mươi lượng bạc. Hồ Tiểu Thiên cũng không ngờ rằng lại có thể cướp được nhiều tài vật bất nghĩa như vậy. Vì thế dù là đem hết đám quan lại này đi chém đầu cũng không có cái mạng nào oan uổng. Hồ Tiểu Thiên quá hiểu cách thức phá án của bọn chúng nên mới trù tính kế hoạch này. Cứ xem tình hình tiến triển trước mắt, vụ này mười phần thì đến tám chín phần trở thành án treo. Dựa vào năng lực phá án của đám người Hứa Thanh Liêm vĩnh viễn cũng đừng mong phá được án này. Hồ Tiểu Thiên sở dĩ chọn Chu Bá Thiên và Tiêu Thiên Mục hợp tác cũng là vì hắn cực kỳ thận trọng. Thứ nhất hắn nắm rõ bí mật của Chu Bá Thiên nên không sợ gã bán đứng mình. Hơn nữa ở Thanh Vân gã là lựa chọn tốt nhất. Hồ Tiểu Thiên cũng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất là nếu sự tình bại lộ hắn sẽ vạch trần bí mật của Chu Bá Thiên. Ai sẽ tin lời nói của một tội phạm bỏ trốn chứ. Trước đó hắn đã điều tra rõ ràng thân phận của Chu Bá Thiên, tin chắc người này là thống lĩnh Hổ Đầu Doanh dưới trướng Lý Thiên Hành. Trong ghi chép của quan phủ đã sớm nhận định người này chết trong dịch bệnh ở Phong Lang Cốc. Về phần Tiêu Thiên Mục, tư liệu của gã vốn đã ít lại chẳng tìm được gì thêm, hẳn là giống như lời gã nói là người địa phương, sinh trưởng tại huyện Thanh Vân này. Chu Bá Thiên thờ dài nói: - Đại Khang sẽ bị phá hủy trong tay đám tham quan ô lại này thôi. Một thị trấn nhỏ như vậy mà đám vô sỉ này tham ô nhiều ngân lượng như thế. Khi ra thành vào thành, nhìn thấy con thú tham lam này, không biết bọn chúng có thấy hổ thẹn không? Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên đã trù tính kế hoạch lần này nhưng hắn cũng không ngờ rằng lần hành động này lại thu được nhiều tài vật như vậy. Nghe thấy Chu Bá Thiên lớn tiếng mắng bọn tham quan ô lại, hắn ho khan một tiếng nói: - Trong tâm mỗi người đều có lòng tham, chỉ có điều khả năng kiểm soát của mọi người là khác nhau. Tiêu Thiên Mục nghĩ tới thân phận của Hồ Tiểu Thiên, gã biết Chu Bá Thiên nói lời này sẽ khiến hắn lúng túng, không khỏi cười mà nói rằng: - Hồ đại nhân nói không sai. Dục vọng thì bất kể là kẻ nào cũng có, bản tính đã có sẵn rồi nhưng chúng ta vẫn cần phải tính toán xem nên xử lý số tài vật bất nghĩa này như thế nào. Chu Bá Thiên nói: - Đương nhiên lấy của dân thì dùng cho dân rồi. Tất cả số tài vật này đều do đám tham quan vô lại cưỡng đoạt, bóc lột của lão bách tính. Hiển nhiên chúng ta phải trả cho lão bách tính. Gã vừa nói vừa nhìn sang Hồ Tiểu Thiên, rõ ràng là muốn trưng cầu ý kến của hắn. Thật sự Hồ Tiểu Thiên cũng không có chủ ý gì. Người nghĩ ra kế hoạch này chính là hắn, nhưng hắn cũng chưa nghĩ tới sẽ dùng số tài vật bất nghĩa này đi làm gì. Tiêu Thiên Mục nói: - Mặc dù nói là lấy cho dân dùng cho dân, nhưng nếu chúng ta chia đều số tài vật này trả cho dân chúng thì cũng chẳng bao lâu đám tham quan sẽ lại vét sạch sẽ. Bọn chúng đã bị mất nhiều của cải như vậy thì sau này sẽ vơ vét bóc lột càng dã man hơn. Dân chúng đâu có năng lực bảo vệ tài sản của mình chứ. Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: - Tiêu tiên sinh nói không sai. Lấy cho dân, dùng cho dân đúng là không tệ. Nhưng chúng ta nhất định phải nghĩ ra một biện pháp chu toàn, vừa phải làm cho dân chúng có được lợi ích thực sự đồng thời không để cho bọn chúng phát hiện ra. Lúc này Cổ Đức Vượng đi tới. Gã có việc muốn thông báo nhưng nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lập tức có chút do dự. Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên, Chu Bá Thiên và Tiêu Thiên Mục đã bí mật hợp tác nhưng đối với đám người Cổ Đức Vượng Hồ Tiểu Thiên dù sao cũng vẫn là quan lại. Trong lòng gã vẫn luôn đề cao cảnh giác. Chu Bá Thiên nói: - Có chuyện gì cứ nói đi! Lúc này Cổ Đức Vượng mới nói ra tin tức vừa thăm dò được. Thật ra Hồ Tiểu Thiên đã sớm có thông tin. Hai ngày trước hắn đã nắm được tin tức này từ chỗ của An Đức Toàn rồi. Đợi sau khi Cổ Đức Vượng đi ra, Chu Bá Thiên nói: - Hồ đại nhân đã nghe qua tin này chưa? Hồ Tiểu Thiên lắc đầu. Tiêu Thiên Mục nói: - Xem ra mục đích thực sự Chu vương đến Thanh Vân lần này đích thực là ở đây. Gã không tin Hồ Tiểu Thiên chưa từng nghe được thông tin gì, bởi vậy gã đoán Hồ Tiểu Thiên vẫn có lòng để phòng hai người bọn họ. Hồ Tiểu Thiên và Chu Bá Thiên cùng lúc nhìn về phía Tiêu Thiên Mục. Tiêu Thiên Mục hai mắt thất thần. Hai tay của gã vân vê chén trà đã lạnh: - Nghe nói thập thất hoàng tử đi khắp Đại Khang để tìm một ngôi chùa cổ cầu phúc cho đương kim Thánh Thượng nhưng chốn biên thùy Thanh Vân này chẳng có phong cảnh gì nổi tiếng cả. Hồ đại nhân lại nói trước đây hắn và hoàng tử không quen biết. Như vậy Chu vương lần này tìm đến chắc chắn là có ý đồ khác. Hồ Tiểu Thiên hỏi: - Ý ngươi là liên quan đến sứ đoàn Sa Già? Tiêu Thiên Mục chậm rãi gật đầu: - Có lẽ là liên quan đến bọn chúng. Chu Bá Thiên mặt lộ vẻ nghiêm trọng, hai nắm tay của gã nắm chặt lại Tiêu Thiên Mục nói: - Hồ đại nhân, có một câu ta không biết có nên hỏi hay không? Hồ Tiểu Thiên cười nói: - Tiêu tiên sinh có chuyện gì cứ việc nói, không cần phải ngại. - Hồ đại nhân có quan hệ như thế nào với Lý đại soái Tây Xuyên? Tiêu Thiên Mục đưa ra câu hỏi này cũng không có gì lạ. Từ sau buổi bán hàng từ thiện tất cả mọi người đều biết xuất thân của Hồ Tiểu Thiên không phải bình thường. Trường sử Tây Châu Trương Tử Khiêm đến cổ vũ hắn, thậm chí ngay cả đương kim thập thất hoàng tử Chu Vương Long Diệp Phương cũng đích thân đến. Chuyện này khiến cho người ta không thể không tò mò. Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta chưa từng gặp Lý đại soái, cũng không biết lão! Hồ Tiểu Thiên đúng là không nói dối. Tuy rằng Lý Thiên Hành là nhạc phụ tương lai của hắn nhưng trong trí nhớ của Hồ Tiểu Thiên đúng là không có ấn tượng về người này. Cho dù hắn đã từng gặp Lý Thiên Hành cũng chỉ là chuyện trước khi hắn khôi phục ý thức. Tiêu Thiên Mục nói: - Ta nghe nói Lý đại soái và đương triều Hộ Bộ Thượng Thư kết làm thông gia. Hồ đại nhân đến từ kinh thành hẳn là có nghe nói qua chuyện này? Hồ Tiểu Thiên nghe tới đây trong lòng đã hiểu rõ. Tiêu Thiên Mục dựa vào các dấu hiệu bên trong chắc đã đoán ra thân phận của mình, chỉ có điều không tiện nói thẳng ra mà thôi. Xem ra thân phận của mình đúng là không thể giấu được nữa. Mình điều tra bọn họ đồng thời bọn họ cũng điều tra thân phận của mình. Chu Bá Thiên nhìn Hồ Tiểu Thiên, vẻ mặt cũng không hề kinh hãi. Xem ra gã đã có chuẩn bị tâm lý. Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, gật đầu nói: - Có chuyện này, ta từ kinh thành đến đương nhiên có nghe nói đến việc này. Ta còn biết đương triều Hộ Bộ Thượng Thư họ Hồ, con của ông ta tên là Hồ Tiểu Thiên! Tiêu Thiên Mục khẽ cười. Hồ Tiểu Thiên là người thông minh, hắn cũng không muốn tranh luận vấn đề này, gã nói nhỏ: - Cùng tên với Hồ đại nhân rồi ! - Chính là ta! Hồ Tiểu Thiên nói xong tựa lưng vào chiếc ghế phía sau, bình tĩnh nhìn Chu Bá Thiên. Chu Bá Thiên nói: - Vì sao trước đây ngươi không nói? Mặt gã bây giờ không thể cười nổi nữa. Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: - Chưa có ai trong các ngươi hỏi ta, trên mặt ta không viết chữ, ta cũng chẳng phải kẻ điên, không thể nhìn thấy ai ta cũng nói ta là con của đương triều Hộ Bộ Thượng Thư? Chu Bá Thiên nhíu mày, Tiêu Thiên Mục lại mỉm cười: - Hồ đại nhân nói rất đúng! Chu Bá Thiên nói: - Sao ngươi không đem chuyện của chúng ta nói cho trường sử Tây Châu? Hồ Tiểu Thiên hỏi ngược lại: - Tại sao ta phải nói cho bọn họ biết? Tiêu Thiên Mục nói: - Chuyện này có lẽ nên để ta giải đáp giúp Hồ đại nhân. Thứ nhất, đại nhân không biết Lý đại soái nào, thứ hai, đại nhân cho rằng chúng ta còn có giá trị lợi dụng. Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: - Lợi dụng đều là cả hai bên thôi, chẳng có ai ngốc cả. Trên đời này không có ai cam tâm để người khác lợi dụng. Ta không quan tâm các ngươi đã làm những gì, ta chỉ biết là các ngươi đối với ta cũng không có ác ý, chúng ta lại có chung kẻ địch. Ta tin tưởng ta có khả năng giúp Chu đại ca rửa sạch oan tình, trả lại sự trong sạch cho Chu đại ca. Hồ Tiểu Thiên lại nói thêm: - Thật tình trong lòng ta sớm đã coi hai người là bằng hữu rồi. Khi nghe thấy hai từ “bằng hữu” mắt Chu Bá Thiên đột nhiên sáng ngời. Tiêu Thiên Mục nói: - Nói về hai chữ “bằng hữu” ta tin tưởng Hồ đại nhân! Hồ Tiểu Thiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay thon dài mà lạnh như băng của Tiêu Thiên Mục, lại dùng tay trái nắm lấy tay của Chu Bá Thiên. Chu Bá Thiên hỏi: - Ngươi không sợ chúng ta làm phiền ngươi? Hồ Tiểu Thiên cười nói: - Ngươi coi ta là bằng hữu thì ta sẽ không sợ! Chu Bá Thiên mím chặt môi, gật đầu một cái, đưa tay nắm lấy tay trái của Hồ Tiểu Thiên.