[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 122 : Dành cho kẻ có đức ( thượng)

Ngày đăng: 05:29 31/08/19

Lưu Bảo Cử phản ứng đầu tiên, gã cuống quýt rút đao đeo lưng ra. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Phi Yên nghiêm lại, một bước từ xa liền xông tới, nhấc chân đá vào lồng ngực của gã. Võ công của Lưu Bảo Cử quá tầm thường, không đỡ nổi một cước nên bị hất văng ra, lưng đụng vào bàn công án, đao trong tay rơi xuống, người gã cũng rơi xuống, đầu đập mạnh xuông đất, không ngờ hôn mê bất tỉnh. Đám người này ngày thường chỉ giỏi ức hiếp lê dân nhưng trường hợp như vậy thì chưa từng nhìn thấy. Cả bọn sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Chủ bộ Quách Thủ Quang run giọng nói: - Phản rồi... Các ngươi chẳng lẽ muốn tạo phản… Hồ Tiểu Thiên bước tới vả một cái vào miệng gã, đánh cho hai gò má gã sưng to, che luôn cái miệng khiến gã không dám nói bừa. Lúc này sư gia Hình Thiện dẫn theo hơn mười tên nha dịch nghe thấy tiếng động liền từ bên ngoài nhảy vào công đường, y chỉ vào Hồ Tiểu Thiên hỏi: - Hồ Tiểu Thiên, ngươi cả gan phạm thượng... Hồ Tiểu Thiên cười ha ha, giơ lệnh bài trong tay lên cao, ngạo nghễ nói: - Giơ cao cho các ngươi thấy rõ. Lệnh bài này là khai quốc công Lý đại soái ban tặng. Thấy lệnh bài cũng giống như thấy đại soái. Tất cả các ngươi quỳ xuống cho ta! Đám nha dịch kia tuy không biết lệnh bài, nhưng nghe nói tới đại danh Tây Xuyên khai quốc công của Lý Thiên Hành thì cả đám sợ tới mức chen lên phía trước mà quỳ xuống. Hình Thiện còn đang do dự có nên quỳ xuống hay không đã bị Liễu Khoát Hải xông tới, một quyền đánh cho gã há hốc mồm. Hứa Thanh Liêm nói giọng run run: - Hồ Tiểu Thiên, ngươi coi trời bằng vung, Hứa Thanh Liêm ta trung thành với nước thì có tội gì? Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói: - Cấu kết với Ngũ Tiên Giáo, tự mình để cho tội phạm quan trọng của triều đình chạy trốn! - Ngươi ăn nói bừa bãi, hủy hoại sự trong sạch của ta! Hồ Tiểu Thiên móc ra một viên dạ minh châu to bằng quả trứng gà: - Chắc là ngươi nhận ra vật này? - A... Hứa Thanh Liêm nhìn thấy viên dạ minh châu thì ngay lập tức mặt xám như tro tàn, nhưng y vẫn mạnh miệng nói: - Ta chưa từng thấy vật này! Hồ Tiểu Thiên nói: - Miệng ngươi thật cứng, ta không tin phu nhân ngươi miệng cũng cứng như ngươi. Nhận hối lộ trái pháp luật, cấu kết với phản tặc. Dù là tội danh nào cũng đủ để chu di cửu tộc! Hắn nhìn chung quanh đám quan nhỏ còn đang kinh hãi, hét lớn: - Trong đám các ngươi còn ai là đồng đảng của Hứa Thanh Liêm? Cả đám quan nhỏ sợ tới mức đều quỳ xuống. Chủ bộ Quách Thủ Quang đầu tầu kêu lên: - Đại nhân minh giám, tiểu nhân và y không có bất cứ quan hệ nào... Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, nhìn sang đám nha dịch vẫn đang quỳ dưới đất lạnh lùng nói: - Truyền lệnh của ta, đưa tất cả những kẻ nhận hối lộ trái pháp luật này nhốt vào phòng giam, chờ ta bẩm rõ với Chu vương rồi xử lý tiếp! Hồ Tiểu Thiên dùng hành động bất ngờ nhanh như chớp một lưới bắt hết đám quan lại và giam bọn chúng trong ngục. Cũng chỉ có lợi dụng phương pháp này mới có thể cắt đứt mối liên hệ giữa nha môn và thổ phỉ núi Thiên Lang, ngăn kẻ tiết lộ tin tức cho bọn sơn tặc. Đám người Hứa Thanh Liêm, Lưu Bảo Cử và Quách Thủ Quang bị bắt cùng một lúc cũng có nghĩa là Hồ Tiểu Thiên đã hoàn toàn chiếm được quyền kiểm soát đám quan lại và sĩ tốt giữ thành huyện Thanh Vân. Tuy rằng tiến hành nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán nhưng tin tức vẫn truyền đến chỗ của Chu vương. Sau khi giam giữ đám người Hứa Thanh Liêm không lâu Chu vương đã nhận được tin tức, yêu cầu Hồ Tiểu Thiên phải đi tới Vạn phủ để giải thích. Hai ngày nay Vạn phủ tăng cường cảnh giới lên rất nhiều. Ngoài gia đinh hộ viện của Vạn phủ, còn bố trí gần 50 danh sĩ ở huyện Thanh Vân, thống lĩnh phụ trách phòng thủ các con đường xunh quanh Vạn phủ. Hồ Tiểu Thiên tới trước cửa lớn của Vạn phủ phải đi qua ba trạm kiểm soát. Huyện Thanh Vân hiếm khi có nhân vật trọng yếu như vậy cho nên việc tăng cường bố trí phòng thủ cũng là chuyện dễ hiểu. Từ khi xảy ra việc Chu Vương Long Diệp Phương phái binh vây bắt Tịch Nhan thì Hồ Tiểu Thiên đã không còn tin tưởng gã này nữa. Lần này đến gặp Long Diệp Phương vẫn là lần đầu kể từ khi chuyện đó qua đi. Hồ Tiểu Thiên đang nghĩ liệu Long Diệp Phương có vì chuyện đó mà hận hắn không. Hơn nữa hôm nay hắn lại nhốt tất cả đám quan huyện lại. Chỉ sợ Chu vương Long Diệp Phương lại vì chuyện này mà gây khó dễ. Tâm trạng của Chu Vương Long Diệp Phương tốt hơn so dự đoán của hắn. Nghe báo có Hồ Tiểu Thiên cầu kiến gã lập tức sai thị vệ dẫn hắn vào. Mặc dù không thể so bì với mức độ xa hoa chốn hoàng cung nhưng ở chốn huyện thành biên thùy Tây Nam nhỏ bé này Vạn phủ có một chỗ dừng chân hoa lệ như vậy có thể coi là rất tốt rồi. Long Diệp Phương vừa dùng xong bữa tối, đang ngồi một mình trong phòng. Lúc Hồ Tiểu Thiên đi vào tay gã đang cầm chén trà, chăm chú nhìn vào bức họa trên tường. Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy rất rõ, bức họa kia chính là bức gã phác hoạ Tịch Nhan. Tại buổi dạ tiệc hôm bán hàng từ thiện, Long Diệp Phương đã đặt hai ngàn lượng để đoạt lấy. Nhắc đến chuyện này Hồ Tiểu Thiên lại cảm thấy buồn bực. Tuy nói lúc ấy Long Diệp Phương có đặt giá nhưng lại không trả tiền tại chỗ. Nói cách khác vị hoàng tử này đã cho một tấm ngân phiếu khống, đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Gã không chủ động đưa thì ai dám chủ động hỏi chứ. Tuy nhiên Hồ Tiểu Thiên không cho là vị thập thất hoàng tử này để ý chút tiền lẻ đó. Mười phần thì có tám chín phần là do gã quên. Long Diệp Phương vẫn đang ngắm nhìn một cách say sưa, Hồ Tiểu Thiên cũng không muốn làm phiền gã nên chỉ im lặng đứng ở một bên. Không thể tưởng được vị hoàng tử này lại là kẻ si tình đến thế. Một lúc lâu trôi qua mới thấy Long Diệp Phương thở dài nói: - Người đẹp trời sinh hà tất phải đi làm kẻ tặc? Hồ Tiểu Thiên không trả lời, trong lòng tự nhủ tối nhất là ngươi nên tránh xa Tịch Nhan một chút. Hồng nhan chính là nguồn gốc của tai họa. Không cần biết lời của An Đức Toàn nói nàng ta là yêu nữ Ngũ Tiên Giáo rốt cục có đúng hay không mà chỉ cần nhìn vào hành động của nàng ta, mười phần thì có đến tám chín phần là yêu nữ tà phái. Chẳng phải bố đây có ý đồ gì, chẳng qua là muốn tốt cho ngươi. Nếu ngươi không phải là con của hoàng thượng, nếu không phải lo lắng sợ ngươi gặp chuyện bất trắc ở Thanh Vân thì dù ngươi có muốn chết bố đây cũng không thèm quan tâm. Long Diệp Phương chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng trên mặt của Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên khom người nói: - Ty chức bái kiến Chu vương thiên tuế thiên thiên tuế! Chu Vương Long Diệp Phương vỗ tay áo nói: - Miễn đi, bổn vương ghét nhất là sự rườm rà lễ tiết. Nơi này có không có người ngoài, ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu, đâu có giống đám quan lại tầm thường chỉ biết khúm núm nịnh bợ. Có ông nội ngươi mới khúm núm nịnh bợ ấy? Bố đây là làm theo lễ tiết, kẻ trên người dưới có khác nhau đấy. Nếu ta và ngươi cùng ngồi cùng ăn, ngươi không nói ta bất kính mới là lạ. Cái đám hoàng tử hoàng tôn này thật sự là không dễ hầu hạ. Trong lòng hắn đang ngầm chỉ trích nhưng mặt hắn thì vẫn là vẻ hư tình giả ý cười cười nói nói. Thực sự thì Chu vương không nói sai, bộ dạng hắn bây giờ đúng là đang khúm núm nịnh bợ. Long Diệp Phương chỉ chiếc ghế đối diện với mình, Hồ Tiểu Thiên lại vái lậy rồi mới từ từ ngồi xuống, hắn rất cẩn thận, chỉ dám đặt nửa cái mông lên ghế chính là để chuẩn bị cho tư thế bật dậy bất cứ lúc nào. Thiên uy khó dò lắm, dù là con của hoàng thượng thì cũng là hỉ nộ thất thường, làm không tốt thì lúc nào cũng có thể nổi giận, còn mình phải luôn chuẩn bị tốt khi cần sẽ cúi đầu quỳ xuống ngay lập tức. Hồ Tiểu Thiên cũng khinh thường chính hắn. Con mẹ nó chứ, kiếp trước ta đâu có ti tiện như thế này. Long Diệp Phương nói: - Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Bức họa này thật sự vẽ rất nhập tâm. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên run sợ. Lời nói của tên này còn có hàm ý khác. Đã qua mấy ngày rồi, gã này nói chuyện sao vẫn không thoát khỏi chủ đề yêu nữ Tịch Nhan? Xem ra mười phần thì tám chín phần là đang thù ta rồi. Cứ nghĩ rằng gã sẽ hỏi chuyện đám người Hứa Thanh Liêm, nhưng hiện giờ xem ra căn bản là gã không để tâm gì đến đám quan lại kia. Long Diệp Phương nói: - Chỉ có cảm tình thực sự mới có thể vẽ ra bức họa thể hiện được nhiều mặt như thế. Gã nhìn thẳng vào cặp mắt của Hồ Tiểu Thiên nói: - Xem ra ngươi rất thích nàng! “Nàng” đương nhiên là chỉ Tịch Nhan. Hồ Tiểu Thiên đúng là khóc không ra nước mắt. Bố đây với nàng ta có quan hệ bằng sợi lông ý, hắn đứng bật dậy, khom người nói: - Điện hạ, ty chức thề với trời, ty chức với Tịch Nhan tuyệt đối không có tư tình. Hôm đó ở Hồng Nhạn Lầu cũng là lần đầu tiên ty chức thấy nàng ấy. Long Diệp Phương mỉm cười nói: - Ngươi không cần phải kích động. Một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế, nếu ngươi không động lòng trừ phi ngươi không phải là nam nhân. Ngươi mới không phải nam nhân ấy. Hồ Tiểu Thiên phát hiện tư duy của tên Long Diệp Phương này đúng là không thể cùng đẳng cấp với hắn được. Tốt xấu gì ngươi cũng là con của đương kim hoàng thượng, sao lại chỉ biết có tình yêu nam nữ mà chẳng hề cân nhắc đến quốc gia đại sự? Vẫn còn may là lão hoàng đế kia không đem ngôi vị truyền cho người như ngươi. Nếu rơi vào tay ngươi thì kết cục rồi cũng là cảnh nước mất nhà tan. Hồ Tiểu Thiên nói: - Khuynh quốc khuynh thành không chừng chính là hại nước hại dân, càng là nữ nhân xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Long Diệp Phương cười ha hả nói: - Tiểu Thiên, ngươi không cần sợ hãi như thế. Ta nói những lời này cũng không có ý trách ngươi. Bổn vương cũng không phải người mù, đương nhiên có thể nhìn ra ngươi thích Tịch Nhan. Kỳ thật ngày đó ngươi nói với ta nàng là người của Ngũ Tiên Giáo chính là muốn cho ta thấy khó mà lui. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thực sự rất rầu rĩ. Bộ não của tên Long Diệp Phương này rốt cục là sinh ra kiểu gì? Là do ta đây muốn tốt cho ngươi. Không thể gọi ngươi là thông mình mà phải gọi là ra vẻ thông minh. Long Diệp Phương nói: - Ta không trách ngươi, mỹ nhân như ngọc, chỉ dành cho kẻ có đức. Tuy rằng ta và ngươi xuất thân không giống nhau, nhưng trong phương diện này ngươi không cần khiêm nhường. Hồ Tiểu Thiên bị gã làm cho tức đến mức tinh thần trở nên rối loạn. Mỹ nhân như ngọc, chỉ dành cho kẻ có đức, củ chuối thật! Rõ ràng là “thiên mệnh hữu thường, chỉ dành cho kẻ có đức”. Gã này căn bản là loại không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân lại còn ra vẻ trí tuệ rộng lớn, cạnh tranh bình đẳng với mình, đúng là bệnh hoạn, mẹ nó, dù là con của hoàng thượng nhưng không phải đứa nào sinh ra cũng bình thường đâu. Hồ Tiểu Thiên không dám ngồi vẫn duy trì tư thế khom người cúi đầu nói: - Khởi bẩm điện hạ, trong lòng Tiểu Thiên sớm đã có ý trung nhân. Long Diệp Phương nghe hắn nói như vậy, cảm thấy kinh ngạc, khẽ “ồ” lên một tiếng: - Không biết là nữ nhân nhà nào có thể làm cho ngươi yêu mến như thế? Gã đối với đại sự cá nhân của Hồ Tiểu Thiên đúng là không hay biết. Hồ Tiểu Thiên nói: - Chính là nhi nữ Lý Vô Ưu của Tây Xuyên Tiết Độ Sứ Lý đại nhân. Long Diệp Phương ngạc nhiên nói: - Chẳng phải nàng ta bị liệt đó sao? Nói xong gã lập tức ý thức được mình đã lỡ lời, vẻ mặt bỗng có chút xấu hổ. Dù sao cũng là con cháu hoàng gia, sự tu dưỡng này đương nhiên vẫn phải có. Bình luận khuyết điểm của người khác cũng giống như xát muối vào lòng người ta, dường như hơi không có phúc. Hồ Tiểu Thiên nói: - Tuy rằng thân thể của nàng có tật, nhưng trong lòng ty chức nàng là người con gái hoàn mỹ nhất trên thế gian này. Ty chức đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, một lòng một dạ không thay đổi. Ngay cả hắn cũng cảm thấy lời của mình chua loét. Lần hư tình giả ý này đến là buồn nôn, nói ra chỉ sợ chẳng có kẻ nào dám tin. Nhưng chẳng hiểu sao những lời của hắn lại che mắt được Long Diệp Phương. Gã có chút cảm động gật đầu nói: - Tiểu Thiên, không thể ngờ được ngươi lại là người chí tình như thế. Xem ra ta đã hiểu lầm ngươi rồi. Gã đứng lên vỗ vỗ vào vai Hồ Tiểu Thiên, sau đó lại nói: - Trước đây ta cũng không tin tình cảm lại có thể vượt qua mọi khoảng cách về tuổi tác, dung mạo, sức khỏe nhưng đến bây giờ ta có thể tin rằng trên đời này vẫn luôn tồn tại tình yêu chân thành.