[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 28 : Người lưu lạc

Ngày đăng: 05:26 31/08/19

Lúc này hắn mới mở miệng bình đặt lên mũi Mộ Dung Phi Yên, Mộ Dung Phi Yên hít thứ khí trong bình, liên tiếp nhảy mũi mấy lần, vậy mà có thể từ trạng thái mê man thanh tỉnh lại. Nàng chớp chớp hai mắt, thấy Hồ Tiểu Thiên trước mặt mặc một bộ tăng y, ngay sau đó lại ý thức được tay chân của mình bị trói, sợ tới mức hét lên, hoảng sợ nói: “A! Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Hồ Tiểu Thiên nửa cười nửa mếu, ta rõ ràng là anh hùng cứu mỹ nhân, tiểu nữu Mộ Dung ngươi coi ta thành dạng người nào? Dĩ nhiên trong lòng hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ bản thân mình là người tốt. Ngươi đã nghĩ ta như vậy, ta không ngại dọa ngươi một chút, Hồ Tiểu Thiên cười gằn nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì?” Mộ Dung Phi Yên sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch: “Hồ Tiểu Thiên, ta là mệnh... quan... triều đình... ngươi ngươi ngươi... dám làm liều...” Hồ Tiểu Thiên cười đùa tí tửng nói: “Ngươi là mệnh quan triều đình, ta thì không phải? Với nhân phẩm của ta thì có chuyện gì mà không làm được? Huống chi nơi này rừng núi hoang vu, bốn bề vắng lặng, ta cho dù làm chút chuyện thương thiên hại lý gì đối với ngươi cũng không ai biết rõ, sau đó cùng lắm thì đem ngươi hủy thi diệt tích, quăng xuống núi, dã thú trong núi này sẽ đem ngươi ăn đến xương cốt không còn, ai biết? Liệu có ai sẽ biết? Mộ Dung Phi Yên nổi giận nói: “Ngươi không sợ bị trời đánh sao?” Lời vừa mới nói xong, trên bầu trời liền đánh liên tục mấy đạo sấm sét, ngay sau đó tiếng sấm rền vang lên liên tiếp, Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức cổ rụt rụt, ta nói, không cần phải đúng như vậy đi? Hắn đi vòng qua sau lưng Mộ Dung Phi Yên trước tiên giúp nàng cởi dây thừng trên cổ tay ra, rõ ràng là không dám tiếp tục nói hươu nói vượn. Mộ Dung Phi Yên giờ mới biết chính mình đã hiểu lầm hắn, khuôn mặt không khỏi một trận phát sốt, nhỏ giọng mắng: “Đồ vô sỉ, dám đe dọa ta.” Hồ Tiểu Thiên nói: "Từng nói qua cho các ngươi cẩn thận một chút, uổng công ngươi được xưng Kinh Thành đệ nhất nữ thần bộ, thiếu chút nữa rơi vào cái bẫy của đám dâm tăng này, nếu như không phải ta nhạy bén, chúng ta lần này nhất định phải toàn quân bị diệt." Mộ Dung Phi Yên tay chân đạt được tự do, vốn định đứng dậy, nhưng lại cảm thấy thân hình vẫn còn mềm nhũn vô lực, một trận đầu váng mắt hoa, suýt nữa té ngã xuống đất, may mà Hồ Tiểu Thiên kịp thời đem nàng đỡ lấy, chính xác mà nói phải là ôm lấy, nửa phần thân thể mềm mại đã tựa vào trong lòng ngực Hồ Tiểu Thiên rồi. Mộ Dung Phi Yên vừa vội vừa xấu hổ: "Ngươi thả ta ra..." Hồ Tiểu Thiên vậy mà lại nghe lời, nhanh chóng buông ra, Mộ Dung Phi Yên kêu to một tiếng ngã thẳng xuống đất, chân tay của nàng rõ ràng không có linh hoạt, lần này nếu như ngã thật, nhất định phải ngã đến mặt mũi bầm dập, có lẽ là dự cảm thấy kết cục thảm hại của mình, tiếng hét lần này của nàng so với trước lại càng thêm chói tai. Vẫn là Hồ Tiểu Thiên kịp thời đưa tay ra, lần này là hoàn toàn ôm lấy, kịp thời đỡ Mộ Dung Phi Yên lại trước khi nàng rơi xuống đất, Mộ Dung Phi Yên cảm thấy mình đời này chưa từng yếu ớt như thế, hổn hển thở gấp mà nhìn Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên nói: "Muốn hơn người cũng là phải có vốn liếng đấy, ta cũng không cưỡng ép lôi kéo ngươi, là ngươi cần phải dựa vào ta." Mộ Dung Phi Yên hung dữ nhìn hắn chằm chằm. Hồ Tiểu Thiên nói: "Biết cái gì gọi là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn ra được ý tốt của người khác không? Ngươi chính là loại này!" Hắn lại lần nữa đem Mộ Dung Phi Yên đỡ lên. Bên ngoài lại truyền tới tiếng Ngộ Tính hòa thượng cuồng tiếu, thằng này rõ ràng vừa tỉnh lại. Mộ Dung Phi Yên lại để cho Hồ Tiểu Thiên dìu lấy mình đi ra, tuy rằng nàng không biết trong chuyện này đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng có một cái mà nàng biết, nhất định là Hồ Tiểu Thiên ngăn cơn sóng dữ, đưa bọn họ cứu ra, nếu không phải hắn nhanh nhạy, chỉ sợ chính mình. . . Mộ Dung Phi Yên gần như không dám nghĩ tới. Ngộ Tính hòa thượng nằm trên mặt đất, máu tươi trên mặt đã bị mưa to rửa cho sạch sẽ. Chứng kiến Mộ Dung Phi Yên bị Hồ Tiểu Thiên dìu ra, biết giải dược đã bị bọn hắn tìm thấy, lần cướp bóc hôm nay tỉ mỉ sắp đặt có thể nói là thất bại toàn diện, Ngộ Tính ảo não tới cực điểm, vừa mới bị Hồ Tiểu Thiên một trận hành hung, trên người không chỗ nào là không đau không nhức, nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Hồ Tiểu Thiên, trong lòng không khỏi rét lạnh từng cơn, đối với cái thằng âm tàn này, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện. Mộ Dung Phi Yên thấy Ngộ Tính hận đến ngứa ngáy cả hàm răng, nói với Hồ Tiểu Thiên: "Giết hắn đi!" Hồ Tiểu Thiên nói: "Không bằng ngươi tự làm đi!" Mộ Dung Phi Yên biết tình hình của mình, hiện tại toàn thân bủn rủn, ngay cả sức cầm đao cũng không có, nếu như không nhờ Hồ Tiểu Thiên đỡ nàng, thì thậm chí cả bước đi nàng cũng không làm được. Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua người Mộ Dung Phi Yên, trong lòng cười thầm, cô nàng cường hãn này vậy mà cũng sẽ có ngày như là chim non nép vào người hắn. Hắn giơ chân lên hung hăng đá vào cằm Ngộ Tính một cước, Ngộ Tính bị hắn đá lại ngất đi lần nữa. Hồ Tiểu Thiên trước tiên dìu Mộ Dung Phi Yên đưa tới Thiên Điện, trên đường nàng lại thấy thi thể tăng nhân kia bị hắn giết chết, Mộ Dung Phi Yên thân là bộ khoái tự nhiên là thường thấy giết chóc đẫm máu, mặc dù không có cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn đang ngạc nhiên không thôi, tiểu tử này võ công qua quít bình thường như thế, lại không biết như thế nào diệt trừ nhiều ác tăng như vậy. Mộ Dung Phi Yên cũng không biết tình huống cụ thể, kỳ thật trong hậu viện còn có hai gã tăng nhân bị Hồ Tiểu Thiên giết chết. Trở lại Thiên Điện, Hồ Tiểu Thiên cầm lấy cái bình sứ kia, lần lượt để sát vào mũi bốn gã gia đinh kia. Mấy tên gia đinh dưới sự kích thích của loại mùi thối này tất cả đều tỉnh táo lại, bọn hắn cũng không rõ ràng lắm rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, nguyên một đám biểu lộ mờ mịt, vừa mới tỉnh táo lại cũng giống Mộ Dung Phi Yên, đều là tứ chi bủn rủn vô lực, đoán chừng phải có một đoạn thời gian mới có thể triệt để khôi phục thể lực. Mộ Dung Phi Yên nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm thấy khôi phục một ít khí lực, lấy ra gương đồng lặng lẽ quan sát mình một chút, rất nhanh liền phát hiện vết hôn trên cổ mình, trong lòng liền hận đám ác tăng Lan Nhược Tự này đến cực điểm, còn có một ít nghĩ mà sợ, nếu như không phải là Hồ Tiểu Thiên kịp thời đi đến, chính mình chỉ sợ khó thoát khỏi một kiếp rồi, nàng lặng lẽ nói với Hồ Tiểu Thiên: “Chuyện này phải nhanh chóng một chút báo cáo cho quan phủ địa phương.” Hồ Tiểu Thiên cười thầm Mộ Dung Phi Yên suy nghĩ đơn giản, đừng nói lúc này hoang sơn dã lĩnh không cách nào báo quan, cho dù là báo quan cũng không thể nói rõ ràng, hắn lúc này mới đem sự tình chính mình tổng cộng giết ba gã hòa thượng nói cho Mộ Dung Phi Yên, Mộ Dung Phi Yên nghe vậy cũng là chấn động, lại nhìn Hồ Tiểu Thiên trên người dính đầy vết máu, trên trán cũng là một mảnh máu ứ đọng, đoán được hắn hôm nay vì cứu bọn họ tất nhiên đã trải qua không ít hung hiểm, trong nội tâm không khỏi sinh ra một hồi cảm kích, nhưng mặc dù là trong nội tâm Mộ Dung Phi Yên nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì. Hồ Tiểu Thiên dìu Mộ Dung Phi Yên ra đến ngoài cửa, dù sao thì căn cơ võ công của Mộ Dung Phi Yên rất sâu, vừa rồi công phu đã kịp điều tức hai vòng chu thiên, thể lực tuy rằng chưa thể khôi phục hoàn toàn, thế nhưng cũng đã có thể đi lại tự nhiên. Hồ Tiểu Thiên đem thi thể giấu ở hành lang bên trong kéo tới hậu viện, đem hai cỗ thi thể khác bên ngoài để cùng một chỗ. Bởi vì lúc trước nghe đám ác tăng này đã từng nói qua, đều muốn đem tất cả thi thể ném xuống sườn núi, cho nên phỏng đoán ra theo như lời bọn hắn vách núi có lẽ cách không xa cửa sau. Quả nhiên, ra khỏi cửa sau không đến mười trượng đã là vực sâu vạn trượng, Hồ Tiểu Thiên vì sợ phiền toái về sau, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, đem tất cả thi thể tăng nhân đều ném xuống vách núi. Mộ Dung Phi Yên đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình, mặc dù không có hỗ trợ, nhưng cũng không có ra tay ngăn cản, hiển nhiên là ngầm đồng ý cách làm của Hồ Tiểu Thiên. Trong bốn gã ác tăng, chỉ còn có một người sống, Hồ Tiểu Thiên kéo Ngộ Tính tới bên vách núi. Ngộ Tính lúc này đúng lúc lại tỉnh lại, nhìn vị trí hoàn cảnh của mình, liền sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa rồi ngang ngược cùng ương ngạnh đã bị gió táp mưa sa sạch sẽ, cái thằng này kêu gào thảm thiết nói: "Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng, ta không dám, ta không dám..." Hồ Tiểu Thiên khinh thường cười nói: "Lúc này nói như vậy chẳng phải là quá muộn?" Ngộ Tính nói: "Đại gia... ta cho ngươi bạc, bên trong Phật tượng ở Đại Hùng bảo điện, ta giấu không ít bạc, ngươi lấy bạc đi thôi, cầu ngài tha mạng cho ta." Mộ Dung Phi Yên lúc này đi tới, lạnh lùng nói: "Ngươi thân là người xuất gia, lại có thể làm ra loại sự tình tán tận lương tâm này, ngươi không sợ Phật Tổ giáng tội sao?" Ngộ Tính kia rung giọng nói: "Bà cô, ngươi tha cho ta đi, ta mặc dù có lòng xấu xa, thế nhưng ta căn bản ngay cả ngón tay út ngươi cũng không có chạm qua, ta... ta không phải hòa thượng, chúng ta bốn người nguyên bổn chính là cường đạo cướp của, vì thế nên bị quan phủ tiêu diệt toàn bộ, sau đó trốn đến nơi này, chúng ta giết chết Lan Nhược Tự hòa thượng, đem chỗ này miếu thờ làm của riêng, tạm thời an thân..." Hắn nói chưa dứt lời, Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói mưu hại tăng nhân Lan Nhược Tự, giận không kìm được, nhớ tới vết hôn trên cổ mình, lại liên tưởng lên cảnh ngộ bọn họ đêm nay, trong nội tâm phẫn hận đã tới cực điểm, vừa nhấc chân, đá vào ngực Ngộ Tính, đem Ngộ Tính từ trên vách núi đạp xuống dưới,trong mưa to gió lớn, chỉ nghe được tiếng Ngộ Tính kêu thảm càng lúc càng xa. Hồ Tiểu Thiên cúi đầu nhìn nhìn vực sâu vạn trượng, không khỏi hít một luồng hơi lạnh, quay người nhìn Mộ Dung Phi Yên, phát hiện một đôi mắt đẹp đang nhìn mình không có chút nào vui vẻ, rét lạnh như băng, trong lòng không khỏi giật mình một cái, nhanh chóng hướng bên trong lùi lại một tí. Mộ Dung Phi Yên tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, tự tiếu phi tiếu nói: "Ngươi sợ ta đem ngươi cũng đạp xuống dưới có phải hay không?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Làm người phải có lương tâm a!" Tuy rằng hắn biết rõ Mộ Dung Phi Yên không có khả năng lấy oán báo ơn, nhưng để cẩn thận, hay là tranh thủ thời gian trở lại khu vực an toàn, cần phải biết nữ nhân là sinh vật thiếu lý trí nhất trên đời, nói không chừng đầu nóng lên là làm ra sự tình kinh động gì đó. Nhìn bóng lưng Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên chẳng biết tại sao hiểu ý khóe môi hiện ra một chút tiếu ý. Sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử này, bốn tên gia đinh đã cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mục đích chuyến đi lần này của bọn hắn là bảo vệ thiếu gia, vậy mà cuối cùng lại là thiếu gia chiếu cố cho bọn hắn, những chuyện khác không cần nhắc tới, chỉ riêng việc xảy ra đêm nay, nếu không phải thiếu gia cảnh giác, chỉ sợ giờ này bọn họ đã bị ném xuống dưới vách núi làm mồi cho sói rồi. Lúc này, Hồ Tiểu Thiên vẫn điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không vì chuyện đêm nay mà trách cứ những tên gia đinh kia, dù sao thì chuyện cũng đã rồi, hắn cũng lười chẳng buồn nói nữa. Bây giờ đối với bốn tên gia đinh này, hắn cũng chỉ có thể nói một từ: Thất bại! Những tên gia hỏa này vốn dĩ không thể ủy thác trách nhiệm được, đừng nhìn lúc trước bọn hắn diễu võ dương oai tại kinh thành mà lầm, đến khi ra ngoài trải nghiệm sinh tử thì chỉ được cái chạy trốn là giỏi. Thôi, chờ tới khi đến Thanh Vân liền đuổi bọn hắn về, không giúp được gì thì thôi còn làm vướng chân vướng tay thiếu gia ta. Thiệu Nhất Giác và Lý Cẩm Hạo nghỉ ngơi một lúc rồi đi vào trong chùa, dùng kiếm bổ những tấm ván cửa đã cũ nát ra làm củi nhóm lửa ở thiên điện. Thực ra thì lúc trước Mộ Dung Phi Yên đã rất cẩn thận, nàng đã dùng châm bạc kiểm tra đồ ăn thế nhưng cũng không nghĩ tới bọn tăng nhân này lại nham hiểm như vậy, dùng cách hạ độc trong than. Khi than được đốt lên, khí độc tỏa ra hòa vào không khí, bọn họ hít vào liền ngất đi. Cũng may mà Hồ Tiểu Thiên không ăn cơm, lúc khói độc tỏa ra thì lại đi ra ngoài nên mới tránh được kiếp nạn này. Mộ Dung Phi Yên suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được tại sao Hồ Tiểu Thiên lại có thể nhận ra sự bất thường của bọn tăng nhân này. Nghe được thắc mắc của Mộ Dung Phi Yên, Hồ Tiểu Thiên không khỏi nở nụ cười, hắn nói khẽ: "Chỗ bất thường chính là tên cái miếu này." Mộ Dung Phi Yên nói: "Lan Nhược Tự?" Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, Lan Nhược Tự! Ở quê của ta cũng có một cái miếu tên như vậy, mà mọi người ở đấy coi cái miếu đó là hung địa." Bây giờ Mộ Dung Phi Yên đã tin tưởng lời Hồ Tiểu Thiên nói, chỉ có điều nàng lại tò mò tại sao chỉ bằng một cái tên lại có thể làm cho Hồ Tiểu Thiên cảnh giác như vậy? Hồ Tiểu Thiên nói: "Chuyện ma quái!" Mộ Dung Phi Yên nghe vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, ở thời đại này có rất nhiều hiện tượng mà khoa học không thể giải thích được, đa số mọi người đều tin tưởng vào sự tồn tại của quỷ thân, thế nên giải thích của Hồ Tiểu Thiên cũng coi như hợp lý. Hắn cũng chỉ nói như vậy rồi không nói tiếp nữa, mà Mộ Dung Phi Yên cũng im lặng luôn. Do tính cẩn thận nên Hồ Tiểu Thiên lại sai bốn tên gia đinh lục soát trong ngoài Lan Nhược Tự thêm một lần nữa để tránh trường hợp cá lọt lưới. Bọn họ tìm đi tìm lại cũng chẳng thấy ma nào cả. Đợi đến lúc làm xong mọi việc thì đã là canh ba. Lúc này, ngồi vây quanh trước đống lửa đang cháy hừng hực, thế nhưng mấy người bọn hắn cũng chẳng bối rối chút nào cả. Mộ Dung Phi Yên nhìn trời mưa bão bên ngoài, không khỏi thở dài: "Trận mưa này không biết bao giờ mới chấm dứt?" Bốn gã gia đinh cũng rất lo lắng. Chỉ có Hồ Tiểu Thiên là cười tủm tỉm :"Trời mưa, nữ nhân lập gia đình, theo hắn đi đi, ngang qua ngọn núi này là Tây Xuyên. Sau cơn mưa trời lại sáng." Có lẽ là do đã nhiễm thái độ lạc quan của Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói: "Còn có mười một ngày, chúng ta có đầy đủ thời gian để đi tới Thanh Vân. Chuyện trước mắt là cần phải nghỉ ngơi thật tốt, hồi phục sức khỏe, đợi khi mưa tạnh chúng ta lại tiếp tục lên đường." Hồ Tiểu Thiên ngáp một cái: "Mọi người đếu mệt hết rồi, nên đi ngủ đi. Chỗ kia ta xem cũng sạch sẽ, không bằng chúng ta qua bên kia ngủ." Trải qua sự kiện vừa rồi, vài tên gia đinh đã bị dọa cho bể mật, bọn hắn cùng lắc đầu, tình nguyện ở lại chỗ này. Hồ Tiểu Thiên nhìn về phía Mộ Dung Phi Yên: "Chúng ta qua đó thôi!" Đối với từ "chúng ta" trong miệng Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên cảm thấy rất khó chịu. Trước mặt mấy tên gia đinh này, hắn lại tỏ ra thân mật với mình như vậy, chắc chắn là làm người khác hiểu nhầm. Từ khi ở dịch trạm Vọng Kinh, chuyện tên này đi từ trong phòng của mình ra bị mọi người nhìn thấy thì trên đường đi, ánh mắt mấy tên gia đinh này nhìn mình đều có vẻ là lạ, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, thế nhưng không biết trong nội tâm bọn họ đã nghĩ mình như thế nào nữa. Mộ Dung Phi Yên nghĩ tới đây liền cảm thấy đau đầu, thật sự đã bị tên hỗn đản này hại thảm rồi, trong sạch của mình, thanh danh của mình a, sau này nếu người khác biết, vậy mình làm sao lập gia đình được nữa. Hồ Tiểu Thiên nói: "Trong thiện phòng có rất nhiều gian, điều kiện so với nơi đây tốt hơn nhiều." Mộ Dung Phi Yên rút cuộc vẫn phải đứng dậy: "Được, đi qua bên kia cũng tốt." Nàng cầm hành lý của chính mình rồi đi theo Hồ Tiểu Thiên ra Thiên Điện. Hồ Tiểu Thiên đi đằng trước dẫn đường, Mộ Dung Phi Yên thấy sau khi hắn giết ba người còn có thể trấn định như vậy thì trong lòng cũng lấy làm kỳ lạ. Hồ Tiểu Thiên cũng không biết tại sao mình lại có thể biểu hiện trấn tĩnh như vậy, ngoại trừ Ngộ Tĩnh hòa thượng ra, ba người kia đều chết trong tay của hắn, điều này có lẽ có quan hệ với ngành thầy thuốc của hắn, thường thấy tử vong nên tâm lý đối với chuyện này đã chết lặng từ lâu, cũng có lẽ là trong hoàn cảnh như vậy, nếu không giết bọn họ thì họ đã bị bọn họ ném xuống vực rồi. Mộ Dung Phi Yên nói: "Chuyện đêm nay, không được kể cho người khác." Hồ Tiểu Thiên xoay người sang phía Mộ Dung Phi Yên, nhìn một lúc lâu rồi nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn vô cùng chỉnh tề, chính là nụ cười chiêu bài của hắn. Nếu như trước kia Mộ Dung Phi Yên còn thấy hắn mang vẻ mặt ti tiện, thì lúc này nhìn hắn lại thuận mắt hơn nhiều, có lẽ nguyên nhân là do Hồ Tiểu Thiên đã cứu chính mình từ tay tên dâm tăng kia. Thấy Hồ Tiểu Thiên không trả lời, Mộ Dung Phi Yên liền lặp lại: "Nhớ kỹ cho ta, chuyện đêm nay không được nói cho bất kỳ kẻ nào!" Hồ Tiểu Thiên vẫn tươi cười như cũ: "Sự tình gì cơ? Ngươi không phải vẫn không có chuyện gì xảy ra sao? Tóc còn không thiếu một cây, sợ cái gì?" Mộ Dung Phi Yên quẫn đến gương mặt đỏ bừng, nói: "Tóm lại... tóm lại ngươi không được nói lung tung." Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ngươi sợ người khác hiểu lầm, làm hỏng mất thanh danh của ngươi, về sau không gả ra được phải không?" Mộ Dung Phi Yên cả giận nói: "Ngươi còn nói bậy là ta trở mặt với ngươi đó!" Hồ Tiểu Thiên nói: "Đừng sợ, trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, chỉ bằng nhan sắc của ngươi thì cũng không sợ không ai lấy đâu." "Ngươi!" Mộ Dung Phi Yên phẫn nộ giơ bàn tay trắng như phấn lên, đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Tiếng mưa gió quá lớn, cho nên tiếng đập cửa vang lên đứt quãng không rõ ràng lắm, Mộ Dung Phi Yên cho là mình nghe lầm, liền nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng mưa gió dường như truyền đến thanh âm cầu cứu: "Cứu mạng. . . Mở cửa ra . . . Cứu mạng. . ." Nghe giọng nói có vẻ là tiếng của một cô bé. Nụ cười trên mặt Hồ Tiểu Thiên cũng thu lại, hắn cũng nghe thấy tiếng kêu cứu bên ngoài. Cũng vì bây giờ đã là nửa đêm, bên ngoài còn đang mưa bão, hơn nữa hắn vừa mới giết bốn gã ác tăng, quan trọng nhất là nơi này là Lan Nhược Tự, Hồ Tiểu Thiên nhớ tới đám nữ quỷ trong Liêu Trai Chí Dị liền cảm thấy đau đầu. Lúc này, Mộ Dung Phi Yên đã bung dù đi về phía sơn môn, Hồ Tiểu Thiên liền nhanh chóng đi theo, trên đầu hắn vẫn đội chiếc mũ rộng vành của tên hòa thượng kia nên cũng tránh được một chút mưa. Hồ Tiểu Thiên nhắc Mộ Dung Phi Yên: "Nơi hoang sơn dã lĩnh này sao lại có nữ tử kêu cứu, cẩn thận bị lừa!" Mộ Dung Phi Yên nói: "Chẳng may người ta thực sự có chuyện cầu cứu thì sao, chúng ta cứ đi xem sao đã." Hồ Tiểu Thiên nói: "Vừa rồi ta còn chưa kịp kể về câu chuyện kia cho ngươi." "Về Lan Nhược Tự ở quê ngươi ư?" Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Đó là về chuyện ma quái ở chùa Lan Nhược, nghe nói có một nữ quỷ gọi là Tiểu Thiến chuyên môn dùng tư sắc dụ dỗ những nam tử đi qua..." Trên bầu trời chợt hiện lên một đạo sét đánh rồi những tiếng sấm liên tục truyền tới, làm Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức rụt cổ lại, nắm lấy cánh tay Mộ Dung Phi Yên, tên gia hỏa này tuyệt đối không phải là đang thừa cơ chấm mút mà là thực sự có phần sợ hãi. Mộ Dung Phi Yên cắn môi, qua điện quang nhìn thấy sắc mặt Hồ Tiểu Thiên đã trắng bệch, trong lòng thầm nhủ tại sao hắn lại sợ hãi như vậy? Hai người đi tới trước cổng chùa, tiếng kêu cứu càng trở nên rõ ràng, trong mưa gió lộ ra giọng một bé gái: "Có ai không? Cứu mạng! Van cầu ngươi mở cửa ra a!" Hai người Hồ Tiểu Thiên ghé qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, qua điện quang trên trời liền nhìn thấy ở ngoài là một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi, mặc áo trắng, lúc này bộ váy đã ướt đẫm, mái tóc cũng ướt sũng dán vào đầu vai, hai chân run rẩy đang liên tục đập cửa miếu, khung cảnh này nhìn qua thấy vô cùng quỷ dị. Hồ Tiểu Thiên hít một hơi khí lạnh, thấy Mộ Dung Phi Yên đang thò tay ra mở cửa liền cuống quýt ngăn lại: "Nhìn kỹ rồi hãy nói!" Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Người ta chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương!" "Nửa đêm canh ba ở nơi hoang sơn dã lĩnh này đào đâu ra tiểu cô nương, ngươi sử dụng đầu óc một chút có được không?" Hồ Tiểu Thiên cho rằng trong đó có điểm kỳ quái.