Y Tiên Thiểu

Chương 113 : Trời đẹp lại có sét đánh (1)

Ngày đăng: 20:50 21/04/20


Tùy Qua biết không ổn, liền lấy một đạo chân khí tiến vào trong thân thể Đường Vũ Khê.



Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua cảm giác như sét đánh ngang tai.



Thông qua đường chân khí du tẩu trong thân thể Đường Vũ Khê, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được tâm mạch của Đường Vũ Khê bị hao tổn nghiêm trọng, sinh cơ của nàng đang suy thoái...



Thời gian của nàng không còn nhiều!



Sắc mặt Tùy Qua kinh biến, vội vàng buông lỏng cổ tay Đường Vũ Khê.



Sự đả kích này, đối với Tùy Qua mà nói, thật sự quá lớn!



- Cậu biết rồi?



Nụ cười trên mặt Đường Vũ Khê đột nhiên thu lại:



- Vốn định trước khi rời đi, lưu lại cho cậu một ấn tượng tốt . Không ngờ, y thuật của cậu lại tốt như vậy, lại biết được tôi mắc bệnh hiểm nghèo.



- Rút cuộc là bệnh gì? Tại sao bỗng nhiên phát tác?



Tùy Qua hỏi Đường Vũ Khê.



Mặc dù vừa rồi đã dùng chân khí điều tra qua, nhưng đối với Đường Vũ Khê, Tùy Qua phải vạn phần cẩn thận.



- Bệnh tim bẩm sinh, mạch máu dị dạng.



Đường Vũ Khê thê lương nói:



- Đây là căn bệnh bẩm sinh di truyền của nhà tôi, chỉ truyền cho con gái, bình thường đến năm hai mươi, hai lăm tuổi sẽ phát tác. Cô tôi, khi qua đời mới hai mươi ba tuổi.



Sau đó, Đường Vũ Khê lại nói một câu:



- Trên căn bản, không có thuốc trị!




Nếu như thường nhân dùng Ngũ tạng bổ thiên dịch, mặc dù không thể có được lợi ích khổng lồ giống như người tu hành Tiên Thiên, nhưng đồng dạng có thể lớn mạnh, chữa trị lục phủ ngũ tạng, khiến con người lấy lại sinh cơ.



Chỉ có điều, luyện chế Ngũ tạng bổ thiên dịch, cần linh thảo Ngũ Hành bổ thiên chi. Nghe đồn, Ngũ Hành bổ thiên chi chính là tinh hoa Ngũ Hành khí trong thiên địa sinh ra. Ngũ tạng trong thân thể con người, đối ứng với thiên địa ngũ hành, sau khi Ngũ Hành bổ thiên chi rèn luyện thành linh dược, vừa vặn có thể lớn mạnh, chữa trị lục phủ ngũ tạng trong thân thể con người.



Nhưng, linh thảo không phải dễ dàng có như vậy. Ngay cả Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, Tùy Qua cũng nhọc lòng mới chuẩn bị được, chứ đừng nói là chỉ định một loại linh thảo nào đó.



Hơn nữa, Đường Vũ Khê không còn nhiều thời gian, có thể chờ đợi hắn luyện chế ra linh dược hay không?



Kể từ khi nhận được Thần Nông tiên thảo bí quyết, Tùy Qua vẫn cảm thấy mình giống như làm được tất cả mọi chuyện. Nhưng lúc này nhìn Đường Vũ Khê, cảm thụ được sinh cơ không ngừng xói mòn trong cơ thể nàng, Tùy Qua lần đầu cảm thấy bất lực.



- Sao vậy, cậu lại vờ ngớ ngẩn sao?



Đường Vũ Khê có chút đau lòng nhìn Tùy Qua, từ trong mắt Tùy Qua, nàng thấy được hắn đang vô cùng thống khổ.



- Không có gì.



Tùy Qua nói:



- Tôi đang suy nghĩ, có lẽ tôi có cách trị lành bệnh của cô.



- Đừng quá cưỡng ép mình.



Đường Vũ Khê ân cần nhìn Tùy Qua:



- Cậu có thể trị lành bệnh cho ông ngoại, cậu có thể làm cho cây tường vi nở hoa, nhưng dù sao cậu không phải thần tiên, có một số việc, cậu cũng không thể làm gì được. Nhưng, cậu không cần trách mình, tôi hiểu tâm ý của cậu.



- Không! Tôi cự tuyệt!



Tùy Qua cảm giác được Đường Vũ Khê hi vọng mình từ bỏ, sau đó quên lãng nàng, đây là hi vọng của Đường Vũ Khê, bởi vì nàng không muốn để Tùy Qua quá đau khổ, sau đó tuyệt vọng nhìn nàng rời bỏ nhân thế. Nhưng, lùi bước, quên lãng không phải là phong cách của Tùy Qua đồng học. Cho nên, hắn cự tuyệt đề nghị của Đường Vũ Khê, sau đó dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng, nói:



- Tôi sẽ sáng tạo kỳ tích một lần nữa. Vì cô!