Y Tiên Thiểu

Chương 116 : Việc nhà (2)

Ngày đăng: 20:50 21/04/20


Tùy Qua cuồng vọng nói:



- Cho nên tôi nói, những bác sĩ các người tìm về không bằng ta!



- Mười lăm phút, cậu thật sự cho mình là Hoa Đà sao!



Đường Vân hừ lạnh một tiếng:



- Tôi không có thời gian nói giỡn!



- Mười lăm phút, anh có dám đánh cuộc không?



Tùy Qua cố ý kích Đường Vân:



- Nếu như tôi không làm được, lập tức biến mất trước mặt các người.



- Được! Hi vọng cậu giữ lời!



Đường Vân trầm giọng nói:



- Muốn trị làm sao?



- Bỏ hắn vào trong xe.



Tùy Qua nói:



- Bởi vì lát nữa hắn sẽ rất đau, cho nên cần hai người cùng đè tay chân của hắn lại.



- Bây giờ hắn còn hôn mê bất tỉnh.



Sĩ quan kia nói.



- Đợi lát nữa sẽ tỉnh, đau quá sẽ tỉnh!



Tùy Qua nói:



- Cho nên các ngươi nhất định phải dùng sức đè hắn lại, không để hắn nhúc nhích!



Đường Vân không muốn lãng phí thời gian, đặt Vệ Hoa lên chỗ ngồi phía sau chiếc xe jeep, sau đó nghe theo lời Tùy Qua phân phó, dùng sức đè lên tay chân Vệ Hoa, để hắn không thể động đậy.



Tùy Qua cũng không chậm trễ, giống như ảo thuật, lấy từ trên người ra một cái hộp ngọc thạch, sau đó lấy ra một tờ cao dán, hoả tốc dán lên cổ tay Vệ Hoa, sau đó dùng chân khí kích phát dược lược bồi nguyên cao trên tờ cao dán. Là linh dược, dược lực của bồi nguyên cao vốn đã rất mạnh mẹ, huống chi Tùy Qua còn dùng nội lực kích phát dược lực trong linh dược.



Cho nên, thống khổ mà tờ cao dán này sinh ra, tuyệt đối gấp năm lần thậm chí gấp mười lần thống khổ mà lão địa chủ sở phải chịu trước kia! Phải biết rằng, lão địa chủ đã bị bồi nguyên cao gây đau đớn đến ngất đi.



Vệ Hoa cũng không khác gì, vốn đang chìm trong trạng thái hôn mê, hắn sửng sốt bị Tùy Qua làm cho đau đến phát tỉnh!



A!



Vệ Hoa hét thảm một tiếng, tựa hồ đau muốn nhảy lên, nhưng Đường Vân và một vị sĩ quan khác, đã gắt gao đè lên hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.



- A. . . Đau chết ta!
- Năm nhất, khoa thảo nghiệp chuyên nghiệp.



Tùy Qua đàng hoàng đáp.



- Vậy tại sao cậu biết Vũ Khê?



Đường Vân lại hỏi.



- Tôi là học sinh của cô ấy.



Tùy Qua nói:



- Nhưng, còn chưa nhập học, chúng tôi đã quen biết, đây đều là duyên phận.



- Cậu là trung y?



- Trung y thế gia.



Tùy Qua nói.



- . . .



- . . .



Tùy Qua đồng học bỗng nhiên hiểu được, có một số lúc, có người nói chuyện, không khí càng trở nên trầm muộn.



Không nghi ngờ gì, nói chuyện với Đường Vân chính là cảm giác như vậy.



- Anh, hắn không phải tội phạm, cũng không phải gián điệp, không cần tiếp tục thẩm vấn.



Rốt cục, ngay cả Đường Vũ Khê cũng không chịu được.



- Đây là anh muốn tốt cho hắn.



Đường Vân nói:



- Coi như một cuộc diễn tập. Em biết mà, đợi lát nữa hắn đối mặt với cha, nói chuyện với cha có cảm giác gì, có lẽ em biết rất rõ.



Đường Vũ Khê bỗng biến sắc, nói:



- Vậy tiếp tục diễn tập đi.



- Ách. . .



Tùy Qua đồng học vốn tưởng rằng Đường Vũ Khê sẽ giải phóng cho mình, không ngờ nàng lại nhanh chóng quăng hắn vào trận doanh của Đường Vân. Điều này làm cho Tùy Qua không khỏi ngạc nhiên, phụ thân của Đường Vân và Đường Vũ Khê, người mà hắn tự nhận là nhạc phụ đại nhân tương lai, rút cuộc là người như thế nào?



Chiếc xe jeep chạy được khoảng nửa giờ, cuối cùng lái vào bệnh viện quân khu tỉnh Minh Hải.



Bệnh viện này tọa lạc ở bờ sông Thanh Giang, dựa vào Lâm Giang, cảnh sắc tươi đẹp, thoạt nhìn giống như một khu biệt thự, chứ không phải là bệnh viện.