Y Tiên Thiểu

Chương 1150 : Trấn hồn nhất khúc (1)

Ngày đăng: 20:58 21/04/20


Chẳng qua là do Tuỳ Qua vẫn xem nhẹ nó mà thôi.



Ngay lúc nó cảm nhận được đau đớn thể xác của Tuỳ Qua, trong thần niệm của Hồng mông thụ sinh ra một loại ý niệm tức giận, loại ý niệm tức giận này của nó lập tức chuyển thành động lực sinh trưởng của nó, tốc độ sinh trưởng của nó trong nháy mắt liền nhanh hơn rất nhiều!



Cảm nhận được biến hoá của Hồng mông thụ, trong lòng Tuỳ Qua không khỏi vui vẻ, ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất, bởi vì hắn cũng biết rõ một đạo lý: Hồng mông thụ cũng không phải là cây cỏ bên trong ‘nhà kính’, thứ hắn cần không phải chăm chút, mà là trải qua mưa gió, trưởng thành trên chiến trường!



Từ xưa tới nay, thiên thảo thần mộc bình thường đều sinh ra ngay lúc thiên địa mới bắt đầu, trong những năm tháng chúng trưởng thành, không biết đã trải qua bao nhiêu tai nạn, nhưng những thiên thảo thần mộc này vẫn có thể sừng sững không ngã, cũng không phải nhờ dựa vào tu hành giả chăm bón, mà là dựa vào pháp lực của bản thân chúng.



Cây con Hồng mông thụ hôm nay, cũng phải trải qua chiến đấu tẩy lễ, mởi có thể trưởng thành cao lớn hơn, lợi hại hơn nữa.



Sau đó, Tuỳ Qua cảm giác được trên thân của Hồng mông thụ lại mọc ra thêm một cái rễ, giúp hắn tạo thành điều kiện hình thành đan thứ tám.



Bất quá đúng lúc này, quyền đầu của Đế Phàm lại nện lên người hắn.



Trên người của Tuỳ Qua lại có thêm một vết rách, nhưng lại không chảy máu nữa, bởi vì rễ của Hồng mông thụ lại giúp hắn khép miệng vết thương lại, hơn nữa rễ của nó lại hút hết đau đớn của Tuỳ Qua vào trong thế giới tinh thần của nó.



Thống khổ, tựa hồ cũng thành một loại dưỡng chất cần phải có cho sự trưởng thành của nó!



Cách nghĩ này có vẻ rất cổ quái, nhưng cũng không phải là không có đạo lý, Tuỳ Qua biết có rất nhiều cây cối đều trưởng thành trong khó khăn. Ví như, có một vài loại, càng cắt tỉa cành lá của chúng, thì chúng lại càng cao lớn hơn nữa, lại sinh ra càng nhiều quả hơn.
Đế Phàm biết rõ bị Tuỳ Qua chơi cho một vố, tức giận gầm lên một tiếng rung trời. đang muốn ra tay đánh trả Tuỳ Qua thì đột nhiên cảm giác được trong đôi mắt Tuỳ Qua giống như đang phun ra một đoàn kim quang lớn, lúc này mặt Đế Phàm bị thương, thị lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, thấy không rõ đoàn kim quang kia là gì, nhưng ẩn ẩn cảm giác có chút không ổn, đanh muốn tránh ra, thì đám kim quang kia đã nhanh chóng bay tới đâm thẳng vào trong mắt hắn.



Đế Phàm lại gào lên như điên cuồng lần nữa, Tuỳ Qua ra tay ngay chỗ hiểm, nhắm ngay chỗ có phòng ngự yếu nhất trên mặt Đế Phàm mà ra tay, chọc mù hai mắt của Đế Phàm, khiến cho tên tự đại cuồng vọng như Đế Phàm triệt để nổi giận.



Trong nháy mắt khi gầm lên, Đế Phàm cũng không tấn công mà là lùi lại sau.



Tên này không hổ là tên cáo già, biết rõ nếu như cứ vậy mà tấn công nói không chừng sẽ bị Tuỳ Qua chơi thêm vài cú, cho nên mặc dù hắn hận không thể bầm thây Tuỳ Qua ra thành vạn đoạn, nhưng trong nội tâm vẫn nhịn không được mà run lên.



Trong nháy mắt khi lùi lại sau, hai mắt của Đế Phàm lại sáng lên lần nữa. Thế nhưng, đôi mắt này cũng không phải đôi mắt của Đế Phàm lúc trước, mà là đôi mắt khác, là đôi mắt của khí linh bạch đế kiếm của hắn.



Sau khi nhân bảo hợp nhất, Đế Phàm và khí linh đã tâm ý tương thông hoàn toàn, tự nhiên có thể dùng mắt của khí linh để thay thế cho mắt mình.



Chỉ là, trạng thái nhân bảo hợp nhất đã kéo dài một quãng thời gian rồi, Đế Phàm cảm giác được vận khí trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, không thể không âm thầm vận dụng đan dược để bổ sung nguyên khí, nhưng ý muốn giết chết Tuỳ Qua thì chỉ có tăng chứ không giảm.



- Bạch đế kiếm khải! Kiếm đế nhất kích!



Thanh âm của Đế Phàm đột nhiên trở nên trang nghiêm túc mục hơn hẳn, hắn tức tối, sự tự đại, cuồng vọng trong hắn dường như cũng biến mất hoàn toàn. Hắn lúc này, giống như một cái niế bàn vậy, toàn thân trên dưới toát ra một ngọn lửa màu trắng, hư ảnh nguyên anh của hắn trở nên rõ ràng dị thường, tiếp theo đó, cả người của hắn giống như hoàn toàn biến thành một thanh trường kiếm, phóng ra sát khí ngập trời.