Y Tiên Thiểu

Chương 1187 : Thấy Rõ Tiên Cơ

Ngày đăng: 20:59 21/04/20


Tô Hải Yến nói, thời điểm này trên hồ có một đám hơi nước, du thuyền chạy nhanh vào trong hơi nước, chạy một hồi thì du thuyền dừng lại, sau đó liền nghe "Nhân viên công tác" trên du thuyền bảo rời thuyền.



- Thời điểm này rời thuyền làm gì vậy?



Tùy Qua khó hiểu nói.



- Đúng vậy, tôi còn chưa thổ lộ với Hải Yến mà.



Đặng Hạc bất mãn lẩm bẩm.



- Tôi không xuống. Tôi bao chiếc thuyền này, sau đó thổ lộ với Hải Yến! Uy, nhà thuyền, thuyền của các ngươi bao một ngày bao nhiêu tiền?



- Oa! Cổ tiên sinh đúng là hào sảng mà, trực tiếp bao thuyền!



Lưu Tư Na cười nói, tuy nàng cảm thấy Tô Hải Yến có chút không đúng, nhưng mà chỉ cảm thấy Tô Hải Yến hơi khác mà thôi, hoàn toàn không có nghĩ nhiều, ngược lại trong lòng tác hợp Tô Hải Yến cùng "Cổ Thiết" .



- Thổ lộ?



Tô Hải Yến lúc này cười lạnh một tiếng, dường như nàng rốt cục không hề che dấu, nàng nhìn chằm chằm vào Đặng Hạc, thần sắc rất là khinh thường, nói:



- Nhân loại ngu xuẩn! Ngươi sắp chết đến nơi còn không biết! Nhanh cút ra khỏi thuyền.



- Hải Yến, cô nói cái gì chứ? Sao tôi nghe không hiểu?



Đặng Hạc mờ mịt nói.



- Lăn xuống đi!



Đột nhiên Tô Hải Yến khẽ vươn tay, lại đẩy Đặng Hạc như con gà, sau đó thò tay ném đi, trực tiếp vứt Đặng Hạc xuống thuyền, nặng nề rơi vào đá ngầm trên hồ.



Đặng Hạc tên này cũng diễn kịch, không ngừng kêu rên.



- Cô... Hải Yến, cô điên sao?



Lưu Tư Na hoảng sợ nhìn qua Tô Hải Yến, nói:



- Cô có bệnh không? Tại sao cô làm như vậy, cho dù cô ghét Cổ tiên sinh, cô cũng không nên đối xử với anh ta như thế -- cô làm thế là bất lịch sự đấy!



- Tư Na, cô cũng rời thuyền đi. Nếu không tôi cũng ném như vậy, ném cô xuống dưới.
- Tuyệt tình cũng tốt hơn đa tình. Nếu như Tô Hải Yến ma vật này thật thích anh, nếu anh không biết tướng mạo sẵn có của cô ta, như vậy sau khi anh biết cô ta là ma vật, anh sẽ làm thế nào?



- Móa! Đừng đề cập, nếu ngủ với một ma vật thì quá buồn nôn!



Đặng Hạc mắng một câu.



- Chu tiên sinh, các người, chẳng lẽ các người không lo lắng sao?



Lưu Tư Na nhìn qua Tùy Qua cùng Đặng Hạc không sợ hãi, cũng không lo lắng, lúc này ngạc nhiên nhìn qua hai người bọn họ.



- Lo lắng thì làm được cái gì?



Tùy Qua nhìn qua đám người chung quanh, nói:



- Chẳng lẽ giống như đám người kia, khóc khóc náo loạn, có làm được cái gì sao?



- Các người thực không sợ hãi sao?



Lưu Tư Na thấp giọng nói:



- Tôi hoài nghi chúng ta đều bị bắt cóc. Đây nhất định là hành động khủng bố lớn, chúng ta... Nhưng mà chúng ta cố gắng tìm cơ hội thoát đi, quốc gia nhất định sẽ phái cảnh sát tới cứu chúng ta!



- Cô cảm thấy đây là hành động khủng bố? Tại sao thấy?



Tùy Qua hỏi.



- Chúng ta nhiều người như vậy bị vây ở chỗ này, hiện tại điện thoại không có tín hiệu, căn bản không cách nào liên lạc với bên ngoài. Một lần bắt cóc nhiều người như vậy, không phải hành động khủng bố đại quy mô, còn có thể là cái gì đây? Huống hồ, nếu như những người này chỉ cầu tài, làm gì bắt cóc người nghèo khổ như tôi chứ?



- Nhìn không ra, cô có năng lực phân tích rất mạnh nha.



Tùy Qua vẫn chú ý động tĩnh bốn phía, hắn nói tiếp:



- Tô Hải Yến, nhìn giống phần tử khủng bố sao? Nhưng mà vì cái gì cô ta không tiếp nhận nhẫn của Cổ huynh đệ, tốt xấu gì cũng đáng giá trên trăm vạn đấy.



- Cho nên nói bọn chúng không cầu tài, tôi thấy mục đích là chế tạo hoảng loạn hoặc uy hiếp chính trị. Ai... Tô Hải Yến tiện nhân kia, bình thường nhìn thì ôn nhu yếu ớt, không thể ngờ độc ác như thế... Hơn nữa, thủ đoạn của cô ta quá lớn, trước kia còn không có nhìn ra.



Lưu Tư Na hùng hùng hổ hổ, thời điểm này nàng chỉ hận Tô Hải Yến tới cực điểm.