Y Tiên Thiểu
Chương 128 : Hồng nhan bạc mệnh (1)
Ngày đăng: 20:50 21/04/20
Nhìn tiêu đề tin tức, Tùy Qua cười nhạt, nghĩ thầm Sơn Hùng làm việc thật đáng tin cậy, khó trách hai điều tra tăng Diên Tính, Diên Định của Thiếu Lâm gần đây chưa tới quấy rầy Tùy Qua, nhưng lại bị mời vào cục cảnh sát "Tiếp nhận điều tra".
Dĩ nhiên, với thân thủ của Diên Tính, Diên Định, nếu như bị bắt, đương nhiên có thể dễ dàng chạy trốn, nhưng là cao tăng của Thiếu Lâm tự, bọn họ đương nhiên không muốn dễ dàng phát sinh xung đột với cơ quan quốc gia, huống chi chuyện gọi gái, vốn là giả dối, cho nên, bọn họ muốn chờ các đồng chí cảnh sát trả lại trong sạch cho hai người bọn họ.
Vì trong sạch, cộng thêm Sơn Hùng đã đút lót khắp nơi, hai vị điều tra tăng phải ở lại trong sở cảnh sát mười lăm ngày. Nếu như trong thời gian bọn họ bị tạm giam, còn "ẩu đả" với tiểu đệ của Sơn Hùng, sợ rằng còn phải ở lại đó hơn một tháng.
Dĩ nhiên, đối với hai vị điều tra tăng vênh váo tự đắc này, Tùy Qua hoàn toàn không có lòng thông cảm.
Hiện giờ, tất cả tâm tư của Tùy Qua cũng đặt trên người Đường Vũ Khê.
Bất luận thành công hay không, hắn cũng muốn dốc hết toàn lực chữa bệnh cho Đường Vũ Khê, bởi vì hắn không muốn mình tiếc nuối cả đời.
Mặt trời càng ngày càng lên cao.
Đường Vũ Khê chợt hỏi:
- Tùy Qua, cậu cảm thấy tôi còn có thể nhìn mặt trời mọc bao nhiêu lần nữa?
- Khi nào cô muốn nhìn, tôi sẽ đi cùng cô.
Tùy Qua nói.
- Đồ ngốc, cậu không cần an ủi tôi.
Đường Vũ Khê bình tĩnh nói:
- Thân thể của mình như thế nào, lẽ nào tôi lại không biết. Tôi biết, cậu vẫn đang rất cố gắng trị liệu cho tôi, nhưng cậu phải hứa với tôi, đừng ép buộc mình quá, có được không?
- Ép buộc?
Tùy Qua cười nói:
Có thể đoán được cái tên "Cỏ dại ca" lại một lần nữa trở thành chủ đề nóng trên forum trường học.
Tùy Qua cỡi xe đạp, nhàn nhã đi về phía ký túc xá giáo viên, chuẩn bị dẫn Đường Vũ Khê đến bãi đậu xe ngắm hoa.
Nhưng đúng là oan gia hẹp lộ, vừa tới ký túc xá, Tùy Qua lại đụng phải La Văn Uyên.
Lúc này La Văn Uyên mới từ ký túc xá đi xuống, thấy Tùy Qua đi xe đạp chở Đường Vũ Khê, nhất thời lửa giận bùng lên, hai mắt quả thực muốn phun lửa.
- Ồ, đây không phải thầy La sao? Thật là trùng hợp.
Tùy Qua thắng xe, lấy tư thái người thắng chào hỏi La Văn Uyên.
La Văn Uyên hừ lạnh một tiếng, nói với Tùy Qua:
- Hừ, tiểu tử, cậu chớ đắc ý. Sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cậu thua hoàn toàn!
- Vậy sao?
Tùy Qua đắc ý cười nói:
- Nhưng hiện tại tôi là người thắng!
Lúc nói chuyện, Tùy Qua quay đầu lại nhìn Đường Vũ Khê đang ngồi phía sau, ánh mắt nhu tình như nước, giống như một đôi tình nhân.
La Văn Uyên thấy nữ nhân hoàn mỹ trong suy nghĩ của mình lại cấu kết với tên tiểu lưu manh, hơn nữa lại bị Tùy Qua trêu chọc, lại càng giận đến suýt nữa phun huyết, nhưng lúc này, ánh mắt La Văn Uyên rơi xuống người Đường Vũ Khê, sau đó cười lạnh nói:
- Hồng nhan bạc mệnh, tiểu tử, cậu cũng không nên cao hứng quá sớm!
Xem ra, La Văn Uyên cũng không phải hạng người mua danh chuộc tiếng, dù sao hắn cũng là giáo sư trung y viện, lúc này Đường Vũ Khê phát bệnh, thật sự có thể nhìn ra đầu mối, hơn nữa lập tức dùng điểm này đả kích Tùy Qua.