Y Tiên Thiểu

Chương 1292 : Làm việc nửa chừng

Ngày đăng: 21:00 21/04/20


- Thiên Sư Yêu Hoàng, ngươi muốn uy hiếp bổn tông?



Linh Ưng tông chủ hừ lạnh một tiếng.



- Không phải uy hiếp, mà là muốn ngươi suy nghĩ kỹ!



Thiên Sư Yêu Hoàng nói:



- Người của Thục Sơn kiếm tông bị giết, xem là một mạng, chẳng lẽ người của Thánh tộc ta không phải cũng là mạng sao? Oan có đầu nợ có chủ, đạo lý này ngươi đường đường là tông chủ Thục Sơn kiếm tông mà không hiểu sao? Lại lạm sát vô tội trút căm phẫn, đây là chuyện đạo giáo tông môn thích làm sao?



- Đúng vậy, Linh Ưng tông chủ, chuyện lạm sát vô tội, chỉ có người trong ma đạo chúng ta mới làm.



Hắc La Thiên cười nói.



Linh Ưng cau mày, hắn có bổn sự san bằng Ai Lao sơn, nhưng nếu bởi vì chuyện này khiến cho tông môn khai chiến cùng ma đạo với yêu đạo, không phải là lựa chọn sáng suốt. Hiện tại tu hành giới thiếu hụt tài nguyên, nhân tài dần dần điêu linh, nếu còn diễn ra cuộc chiến dù có giết sạch yêu ma lưỡng đạo thì môn phái tu đạo phải đại thương nguyên khí.



Huống chi nếu vì một Hoàng Linh Phong thật sự là không đáng giá.



Tâm cảnh Linh Ưng dần dần bình phục, nhưng lửa giận vẫn chưa hoàn toàn thối lui:



- Nơi này vốn là địa bàn của các ngươi, những vực ngoại ma nhân là chuyện gì xảy ra? Là ai nuôi dưỡng?



- Bổn hoàng có nuôi dưỡng một ít ma nhân, nhưng chỉ dùng làm lót dạ, không bỏ được cho ngươi tùy tiện giết chết.



Thiên Sư Yêu Hoàng nói.



- Dù sao cũng không phải ta.



Hắc La Thiên không muốn bị người giá họa, lên tiếng.



- Vậy rốt cục là ai?



Linh Ưng cả giận hỏi.



- Linh Ưng, vì sao ngươi không tự hỏi xem, tại sao môn nhân của ngươi lại đến Ai Lao sơn?



Thiên Sư Yêu Hoàng không khách khí nói:



- Nơi này của chúng ta xưa nay không chào đón người của đạo giáo, sống chết của hắn, bổn hoàng lười quản. Người kia chết như thế nào, là chuyện của Thục Sơn kiếm tông, nếu Linh Ưng ngươi muốn gây sự, bổn hoàng tự nhiên đón tiếp!



Nói xong, Thiên Sư Yêu Hoàng phẩy tay bỏ đi.



- Linh Ưng tông chủ, bổn tọa cũng không giúp ngươi.



Hắc La Thiên cười ha ha, rời khỏi nơi đó.




Trầm Quân Lăng nói:



- Rốt cục xảy ra chuyện gì?



Tùy Qua đành qua loa thu binh, cực kỳ buồn bực nói:



- Người của Không Động cùng Thục Sơn đến tận cửa, đi thôi!



Tùy Qua vội vàng thu Trầm Quân Lăng vào trong Hồng Mông Thạch, bay nhanh về Minh Kiếm sơn.



Lúc này Tùy Qua vẫn chưa thể hoàn toàn đắc tội Không Động cùng Thục Sơn, chỉ có thể nghĩ biện pháp hòa hoãn.



Hắn rất nhanh về tới Minh Kiếm sơn, lúc này sứ giả của Không Động cùng Thục Sơn đã đến đại sảnh.



Đối phương không lập tức động thủ, hiển nhiên còn chưa khẳng định chuyện này là do Tùy Qua đã làm, hơn nữa bọn hắn vẫn còn có chút kiêng kỵ với Thần Thảo tông.



Tùy Qua đã nghĩ kỹ đối sách, ngang nhiên đi vào đại sảnh, thật bất mãn hừ một tiếng:



- Trong các ngươi, vị nào là sứ giả Thục Sơn kiếm tông?



Hai sứ giả không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tùy Qua còn dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt họ.



- Bổn tọa trưởng lão Thục Sơn kiếm tông Mạc Vân Tiêu.



Một trung niên mặc áo trắng lạnh lùng nhìn Tùy Qua:



- Bổn tọa đến là vì đệ tử chân truyền Hoàng Linh Phong của Thục Sơn kiếm tông.



- Còn ngươi?



Tùy Qua đưa mắt nhìn qua lão đạo còn lại.



- Bổn tọa là trưởng lão Không Động môn Đàm Hạo Huy.



Lão đạo hừ lạnh một tiếng:



- Bổn tọa đến là vì đệ tử chân truyền Hồ Hầu Minh của Không Động môn, ngươi là Tùy Qua? Nhanh thành thật nói ra!



- Nói ra? Nói cái đầu mẹ ngươi!



Tùy Qua tràn đầy căm phẫn, vỗ mạnh lên bàn trà, đánh vỡ thành bột mịn:



- Hồ Hầu Minh, Hoàng Linh Phong đáng chết kia, hai người rốt cục đang ở nơi nào, nhanh chóng bảo họ cút ra đây, nếu không Thần Thảo tông không đội trời chung với bọn hắn!