Y Tiên Thiểu

Chương 1302 : Dụng tâm lương khổ (2)

Ngày đăng: 21:00 21/04/20


Tùy Qua giải thích:



- Nguyên bản mọi người đều tự có vận mệnh, có tạo hóa, tôi cũng không

muốn xen vào cuộc sống của bọn họ. Nhưng hiện tại tình thế thiên địa cực kỳ bất ổn, vận mệnh mỗi người sẽ vì thiên địa biến cố mà thay đổi, làm

bạn bè tôi cũng không thể trơ mắt nhìn họ bị mất đi tính mạng trong trận biến cố này.



- Anh có thể trực tiếp cứu họ đó thôi?



Cát Hiểu Mẫn khó hiểu nói.



- Cứu họ không bằng dạy họ tự cứu, thực lực nắm giữ trong tay mình mới

ổn định nhất. Huống chi trận thiên địa đại biến sẽ là trường hợp ra sao, ngay cả tôi cũng không biết, hơn nữa chưa chắc tới lúc đó tôi có thể

phân tâm bảo hộ được họ chu đáo.



- Anh muốn họ cùng tu hành?



Cát Hiểu Mẫn nói:



- Việc này không đơn giản sao, anh hiển lộ một ít thực lực khẳng định làm cho họ sùng bái.



- Không được.



Tùy Qua lắc đầu:



- Trước đó tôi có nói qua, có được dễ dàng sẽ rất khó đi xa trong con

đường tu hành, họ là bạn của tôi, tôi muốn nhìn thấy họ tự mình đảm

đương, mà không phải dựa vào tôi bảo hộ, cô hiểu không?



- Hình như có chút hiểu được.



Cát Hiểu Mẫn hỏi:



- Tựa hồ có liên quan tới tôi?



- Phải, có quan hệ với cô.



Tùy Qua nói:



- Tu hành không chỉ dựa vào thiên phú cùng nghị lực, còn cần cơ hội. Cô

có cơ hội tu hành, cơ hội chính là chị của cô qua đời, sản sinh ảnh

hưởng thật lớn đối với cô. Mà họ cũng cần cơ hội, mà cô chính là cơ hội

của họ.



- Tôi?



Cát Hiểu Mẫn kinh ngạc nhìn Tùy Qua.



- Đúng vậy, chính là cô.



Tùy Qua mỉm cười nói:



- Cô có nghĩ tới hay không, nếu cô lấy thân phận người tu hành xuất hiện trước mặt họ, hiển lộ ra lực lượng cường đại, chẳng lẽ không phải càng

hiệu quả hơn tôi làm hay sao?



Cát Hiểu Mẫn ngẫm nghĩ, không thể không nói sự thật chính là như thế.



- Chuyện này tôi nguyện ý giúp anh.



Cát Hiểu Mẫn gật đầu.
- Hiểu Mẫn?



Giang Đào nhìn Cao Phong hỏi:



- Vừa rồi cậu gọi Cát Hiểu Mẫn?



- Hừ, vậy còn cậu? Vừa rồi có phải cậu cũng gọi nàng hay không?



Cao Phong hừ một tiếng.



- Không đúng, còn có người cũng hô tên của nàng?



Giang Đào nhắm ngay Liễu Tiểu Đồng:



- Tiểu tử, cậu cũng hô có phải không?



- Tôi? Tôi không có.



Liễu Tiểu Đồng giả vờ hồ đồ.



- Thật là quái lạ, vừa rồi tôi mơ thấy Hiểu Mẫn xuất hiện trong phòng

ngủ của chúng ta, sau đó muốn thổ lộ với nàng, kết quả nàng liền bay

mất, nói tôi chỉ là một người phàm tục, không có tư cách theo đuổi nàng.



Cao Phong nói.



- Ta kháo! Cậu lại dám nháy theo giấc mơ của tôi, quá vô sỉ!



Giang Đào nói.



Liễu Tiểu Đồng cũng mơ thấy nội dung y hệt, nhưng hắn không dám nói.



- Chẳng lẽ Hiểu Mẫn thật sự đến đây?



Cao Phong có chút khẩn trương nói một câu.



Sau đó ba đôi mắt nhìn ra ban công.



Trên ban công, ánh trăng như nước, một bóng lưng xa lạ lại có chút quen

thuộc xuất hiện dưới ánh trăng dịu dàng, như tiên nữ đang tắm ánh trăng, cảnh tượng thật sự làm người suốt đời khó quên.



Bởi vì có giấc mộng, ba người cũng không xem Cát Hiểu Mẫn là “nữ quỷ”.



Mà lúc này Cát Hiểu Mẫn cũng không quay đầu, chỉ ngẩng lên nhìn ánh trăng, có vẻ cao xa vô cùng.



Ba thanh niên trộm mặc quần áo, sau đó lẳng lặng đi ra ban công, tựa hồ lo lắng Cát Hiểu Mẫn sẽ tùy thời bay đi.



- Hiểu Mẫn?



Giang Đào mở miệng đầu tiên.



- Ân.



Cát Hiểu Mẫn gật đầu nhưng không xoay người.



- Hiểu Mẫn, thật là cô sao?



Cao Phong hỏi lại một câu, nhưng lời vừa thốt ra hắn chỉ hận không tát miệng mình, bởi vì câu hỏi thật dư thừa.