Y Tiên Thiểu

Chương 1430 : Bỗng nhiên cường thế (2)

Ngày đăng: 21:01 21/04/20


Đàm Hạo Huy cười khổ, hắn là cường giả Hóa Thần Kỳ cường đại, có địa vị cao thượng trong giới tu

hành, cho dù trong Thục Sơn Kiếm Tông cũng có địa vị rất cao, không thể

ngờ bị người ta nói là không đáng nhắc tới. Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo tu vị của người ta là Hóa Thần hậu kỳ, huống chi Vương Dần Quan

là bị gười ta miểu sát, ngay cả nguyên thần cũng không thể đào tẩu, hắn còn có thể làm gì chứ?



Tùy Qua nhìn Đàm Hạo Huy nói:



- Đàm đạo hữu, Vương Dần Quan chết là hắn gieo gió gặt bảo. Nhưng mà

nguyên thần của hắn chưa triệt để tử vong, ngươi trở về thông cáo với

Thục Sơn Kiếm Tông, nếu muốn hợp tác với Thần Thảo Tông thì tốt nhất cân nhắc rõ ràng, định vị bản thân cho đúng, dùng thái độ đoan chính đi

bàn với chúng ta. Còn nữa, nói cho môn nhân các ngươi biết, người chém

giết Vương Dần Quan chính là phó môn chủ Thần Thảo Tông Tuyên Dĩ Lân!



Tuyên Dĩ Lân cười hắc hắc, vốn tưởng rằng chỉ làm người hầu bên cạnh Tùy Qua mà thôi, không thể ngờ còn có tên tuổi phó môn chủ, mặc dù chỉ là

chức suông, nhưng mà nghe êm tai hơn nhiều. Có thể thấy được cho dù là

ma đầu cũng có lòng hư vinh.



- Tùy tiên sinh. . . Cám ơn ngươi buông tha cho ta một con ngựa.



Đàm Hạo Huy thần sắc đắng chát, nói:



- Nhưng mà... Ngươi đại khái cũng biết, chuyện hôm nay song phương khó từ bỏ ý đồ.



- Không sao, ngươi quay về nói với môn nhân Thục Sơn Kiếm Tông đi.



Tùy Qua nói:



- Nhưng mà hiện tại tuy ta buông tha ngươi một con ngựa, nhưng mà lần

gặp mặt tiếp theo, hai bên vẫn đối địch nhau, chúng ta cũng không hạ thủ lưu tình.



- Ta hiểu!



Đàm Hạo Huy than nhẹ một tiếng, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng mà không nói thêm, liền biến mất trong hư không.



- Chủ nhân, thật sự là tiện nghi thằng này.



Tuyên Dĩ Lân nói ra, tên này muốn kiến công.



- Yên tâm đi, đến lúc đó có người cho ngươi chiến đấu.



Tùy Qua nhàn nhạt nói ra, lúc này trực tiếp trở mặt với Thục Sơn Kiếm
môn chủ Thục Sơn Kiếm Tông, chuyện này còn nghiêm trọng hơn chém giết

Hoàng Linh Phong nhiều, bởi vì chuyện này chẳng khác gì tát thẳng vào

mặt của Thục Sơn Kiếm Tông, hai bên chiến đấu với nhau là không tránh

khỏi.



Nhưng mà Tùy Qua nhưng cho rằng như vậy, đây cũng là Tùy Qua thả Đàm Hạo Huy trở về. Tùy Qua chém giết Vương Dần Quan không giả, nhưng mà Đàm

Hạo Huy sau khi trở về, khẳng định cũng sẽ nói rõ với Thục Sơn Kiếm Tông là người ra tay chính là phó môn chủ Thần Thảo Tông Tuyên Dĩ Lân, tu vị Hóa Thần hậu kỳ, trực tiếp miểu sát Vương Dần Quan. Trong đó lộ ra một tin tức, Thần Thảo Tông phó môn chủ có tu vị Hóa Thần hậu kỳ, mà Thục

Sơn Kiếm Tông thì sao?



Tông chủ Thục Sơn Kiếm Tông là Linh Ưng, tu vị chân thật của hắn chỉ có

Hóa Thần hậu kỳ mà thôi, đương nhiên thực lực tổng hợp của hắn còn mạnh

hơn nữa, dù sao Thục Sơn Kiếm Tông còn có tiên khí tồn tại. Nhưng mà

người của Thục Sơn Kiếm Tông lại nghĩ, phó môn chủ Thần Thảo Tông đã có

tu vị Hóa Thần hậu kỳ, như vậy tông chủ thì sao? Thái thượng trưởng lão

thì sao?



Đúng vậy, người Thục Sơn Kiếm Tông thật sự hung hăng càn quấy, có thù

tất báo, nhưng cũng chỉ nhắm vào đối thủ yếu hơn bọn họ. Giống như một

người bị chó cắn, rất có thể hắn sẽ báo thù đánh chết con chó, nhưng mà

một con cọp cắn thì sao? Hắn khẳng định sẽ không dám báo thù cái gì.



Cho nên Thục Sơn Kiếm Tông trả thù nhất định sẽ đến, nhưng mà chưa chắc

là bây giờ, bởi vì Thục Sơn Kiếm Tông còn phải cân nhắc nhiều thứ, bọn

họ trước tiên phải làm rõ thực lực của Thần Thảo Tông, sau đó còn phải

làm rõ vì sao Thần Thảo Tông lại không sợ uy danh của Thục Sơn Kiếm

Tông, trực tiếp trảm giết phó môn chủ của bọn họ. Rất nhiều nguyên nhân

đã chế ước hành động của Thục Sơn Kiếm Tông.



Mà những thời gian này đã đủ Tùy Qua chuẩn bị sẵn sàng.



Long Đằng bên kia, đương nhiên Tùy Qua sẽ nói trước một tiếng.



Nghe thấy Tùy Qua chém giết phó môn chủ Thục Sơn Kiếm Tông, Tang Thiên bỏ mọi chuyện trong tay chạy tới Mính Kiếm Sơn.



- Trước uống một chén trà a.



Tùy Qua nhìn Tang Thiên nói:



- Anh lo lắng chạy tới đây như vậy, đã làm tôi hơi xấu hổ.