Y Tiên Thiểu

Chương 1596 : Đánh chết Điền Cung

Ngày đăng: 21:02 21/04/20


Đừng thấy hiện tại Điền Cung Dã hoàn toàn không có lực phản kháng, cũng chỉ vì hắn không có cơ hội

phản kháng, nếu có người chịu viện thủ cho hắn, cho dù là chế tạo cơ hội thở dốc chốc lát, là hắn có thể dễ dàng chạy trốn, thậm chí rất nhanh

khôi phục lực lượng, đáng tiếc chính là, Điền Cung Dã thật sự quá càn

rỡ, không chỉ tính toán ăn một mình, hơn nữa còn đắc tội với những tu sĩ khác, cho nên, căn bản không có người muốn viện thủ.



Điền Cung Dã đáng thương, phải một mình đối mặt với Tùy Qua. Mặc dù Thất La Giới rộng bát ngát, các loại tu sĩ nhiều như tinh tú, nhưng Điền

Cung Dã chưa bao giờ đối mặt với tu sĩ biến thái như Tùy Qua, rõ ràng

chỉ là tu vi Luyện Hư sơ kỳ, lại có thể phát huy ra lực lượng kinh khủng sánh ngang với Đại Thừa kỳ, gắt gao trấn áp, hoàn toàn không cho Điền

Cung Dã bất cứ cơ hội nào.



Lúc này, cành lá Hồng Mông thụ đã hoàn toàn đâm vào trong thân thể Điền

Cung Dã, mặc cho hắn giãy dụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì,

cho dù hắn muốn tự phân giải cũng không được, sau khi Hồng Mông thụ hoàn toàn lột xác thành tiên khí, đã có rất nhiều năng lực tiên thảo, tỷ như năng lực hút máu huyết còn lợi hại hơn huyết đằng năm cánh.



Chẳng qua, muốn hoàn toàn luyện hóa Điền Cung Dã, còn cần nhiều thời gian hơn.



Nhưng, Tùy Qua không có nhiều thời gian như vậy.



Cao thủ của Thiên Hoàng đạo tông, chỉ cần mấy phút có thể chạy tới nơi này.



Lúc này, Điền Cung Dã tựa hồ cũng cảm giác được có hi vọng chạy trốn, bắt đầu điên cuồng giằng co.



- Nghiệt chướng, ngươi nhất định sẽ bị Thiên Hoàng đạo tông hoàn toàn giết chết .



Điền Cung Dã vẫn lên tiếng uy hiếp Tùy Qua.



- Tên ngu xuẩn, chết đến nơi còn không biết tỉnh lại, lão tử biến ngươi thành heo nướng, Hồng Mông chi hỏa.



Tùy Qua cười lạnh, cành lá Hồng Mông thụ đột nhiên hừng hực bốc cháy, ngọn lửa này là Cửu Dương Chân Hỏa mãnh liệt nhất.



A, a, a, a, a, a, a.



Điền Cung Dã nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết, dưới lực ăn mòn của Cửu Dương Chân Hỏa, hắn rốt cục không chống chịu được.



Thân thể Điền Cung Dã nhanh chóng tan rã, hắn không ngừng kêu rên,

nguyền rủa Tùy Qua, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, rễ cây của Hồng

Mông thụ đã hoàn toàn phong tỏa không gian xung quanh, cành lá thì gắt

gao vây khốn thân thể Điền Cung Dã, khiến cho hắn không có bất kỳ cơ hội chạy thoát.



Dưới đốt cháy của Cửu Dương Chân Hỏa, thân thể của Điền Cung Dã cuối

cùng biến thành một giọt máu huyết, bị Tùy Qua thu thập vào trong Hồng

Mông thạch.


Ngải Lệ Tiệp tỉnh táo lại, lấy xuống một khối đá thủy tinh trên cổ, sau

đó đặt trên bàn tay, chỉ chốc lát sau, một thiếu niên mất đi tứ chi,

thân thể da thịt cũng rữa nát xuất hiện ở trước mặt nàng, nhìn thấy

thiếu niên này, trong mắt Ngải Lệ Tiệp đong đầy nước mắt.



Thiếu niên này chính là Ngãi Phúc Nhĩ đệ đệ của Ngải Lệ Tiệp, nếu như

không phải Ngải Lệ Tiệp dùng kết giới tánh mạng phong tỏa một chút sinh

cơ cuối cùng của hắn, chỉ sợ hắn cũng sớm chết rồi. Nhưng, trước mắt

tình huống của hắn vẫn không lạc quan, hoàn toàn dựa vào Ngải Lệ Tiệp

chia sẻ tính mạng của mình cho hắn.



Nhưng cho dù như vậy, tình huống của Ngãi Phúc Nhĩ cũng càng ngày càng xấu, sớm muộn cũng sẽ rời bỏ tỷ tỷ của hắn.



- Tùy tiên sinh. . . Ngài có biện pháp không.



Ngải Lệ Tiệp cẩn thận hỏi.



- Nếu lúc trước, ta cũng không thể ra sức, nhưng hiện tại, ta đã đã luyện thành tiên đan, .



- Tùy tiên sinh, ngài nhất định phải cứu hắn, ta biết tiên đan rất trân

quý, ta biết. . . Nhưng ta sẽ dùng tất cả để báo đáp ngài. . .



Ngải Lệ Tiệp tựa hồ hiểu lầm ý tứ của Tùy Qua, cho là Tùy Qua muốn nói điều kiện với nàng.



- Ngươi hiểu lầm rồi.



Tùy Qua cắt đứt lời Ngải Lệ Tiệp...:



- Ta cũng không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.



- Thật xin lỗi, Tùy tiên sinh, .



Ngải Lệ Tiệp vội vàng xin lỗi.



- Không cần nói những thứ này.



Tùy Qua nói:



- Ta xuất thủ cứu đệ đệ ngươi, một là vì tình cảm tỷ đệ của các ngươi,

hai là hy vọng có thể trở thành người hữu dụng, dù sao, tiên đan luyện

chế không dễ dàng, ta không muốn lãng phí.