Y Tiên Thiểu

Chương 22 : Lần Đầu Dương Oai

Ngày đăng: 20:49 21/04/20




- Phòng giáo dục có rất nhiều chuyện sao?

Tùy Qua bình thản nói:

- Bộ phận hành chính đại học, không phải là bộ phận thanh nhàn nhất, nhàn rỗi nhất sao?

- Ai nói với cậu như vậy!

Triệu Đông Kiện giận tím mặt, mặc dù phòng giáo dục bình thường đúng là không có nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn không thể để một học sinh nói như vậy.

- Nghe một thầy giáo nói.

Tùy Qua nói:

- Thầy có tới kiểm tra hay không? Không tới, tôi cũng đi, dù sao công việc đã hoàn thành.

- Được! Cậu chờ ở đó cho tôi!

Triệu Đông Kiện tức giận cúp điện thoại, nghĩ thầm lão tử đợi lát nữa tìm được một gốc cây cỏ dại còn sống, tôi sẽ nói tiểu tử cậu có thái độ không tốt, làm qua loa cho xong, để trường học gia tăng hình thức xử phạt với cậu!

Mười mấy phút sau, Triệu Đông Kiện vô cùng lo lắng vọt tới phòng ấm.

Bạn học Tùy Qua hoàn toàn không làm gì cả, chuyển một chiếc ghế trong phòng ấm ra ngoài, nằm nghiêng trên ghế, gác chân phơi nắng. Ánh mặt trờ ấm áp mùa đông, khiến con người ngây ngây buồn ngủ. Triệu Đông Kiện thấy bộ dạng này của Tùy Qua, hỏa khí lập tức xuất hiện trong đôi mắt, nghĩ thầm Chu Xử Nhất nói không sai, tiểu tử này thật sự quá càn rỡ, chính là thiếu thu thập.

Nhưng Triệu Đông Kiện biết, mình là người làm công việc giáo dục, không phải lưu manh, cho dù muốn thu thập người khác, cũng phải tìm được lý do. Dĩ nhiên, lý do rất dễ tìm, chỉ cần tìm được một ngọn cỏ còn sót trong phòng ấm, hắn có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình. Có phòng giáo dục ở sau lưng ủng hộ hắn, thu thập một học sinh vẫn là chuyện rất dễ dàng.

Cho nên, Triệu Đông Kiện chế trụ hỏa khí đi vào trong phòng ấm, ánh mắt giống như máy quét quét tới quét lui. Nhưng tình huống trong phòng ấm thật sự quỷ dị, căn bản không nhìn thấy ngọn cỏ nào, thậm chí ngay cả một lá cỏ cũng không thấy.

Cho dù Tùy Qua tìm người đến hỗ trợ, tuyệt đối cũng không thể làm sạch sẽ được như vậy.

Khi Triệu Đông Kiện đang thất vọng cực độ, bỗng nhiên ánh mắt của hắn rơi vào một chỗ của phòng ấm, ở đó còn sót lại vài cọng cỏ dại, trên mặt hắn nhất thời vui mừng, đi về phía mấy cọng cỏ dại, vừa đi vừa nói:

- Bạn học Tùy Qua, cậu qua đây xem đi.

- Tên này muốn chuyện bé xé ra to sao?

Tùy Qua đi tới, trong lòng cười lạnh nói:

- Ngươi nhất định sẽ thất vọng.

- Đây là chuyện gì?

Triệu Đông Kiện chỉ vào mấy cọng cỏ dại trong phòng:

- Tôi nhắc lại với cậu, phải chấn chỉnh thái độ, đề cao giác ngộ, thật tình lao động. . .

- Hắt xì!

Tùy Qua đột nhiên nhảy mũi hắt xì, mấy cọng cỏ kia bị luồng khí lưu này nhẹ nhàng thổi bay, biến thành tro bụi. Thì ra, mấy cọng cỏ này lúc trước đã bị cẩu vĩ thảo cướp đoạt toàn bộ sinh cơ, dưỡng khí, đã sớm hoàn toàn khô héo.

Triệu Đông Kiện đang muốn tiếp tục "giáo dục" Tùy Qua, thấy tình hình này, nhất thời trợn tròn mắt.
- Tên khốn kiếp bảo chúng tôi đánh gãy một tay của cậu.

Lúc này Chu Xử Nhất cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, thấy bọn người Thiết Long không chiếm được chỗ tốt, lập tức bỏ chạy. Lúc này, hắn đã không rảnh suy nghĩ Tùy Qua làm sao lại trở nên lợi hại như thế.

Chỉ tiếc mới vừa chạy hai bước, trước mặt thân ảnh chợt lóe, Tùy Qua đã ngăn cản đường đi của hắn.

- Chu đạo, tính sổ rõ ràng rồi hãy đi cũng không muộn.

Tùy Qua ngăn trước người Chu Xử Nhất, thích thú nhìn Chu Xử Nhất cười nói.

- Bạn học Tùy Qua. . . Tôi nhất thời hồ đồ, quỷ ma sai khiến, mới muốn tìm người đối phó cậu. Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, hôm nay tha cho tôi một mạng, sau này tôi không bao giờ ... làm phiền cậu nữa. . .

Chu Xử Nhất liên tục xin tha.

- Sổ sách sau này, sau này hãy nói. Món nợ hôm nay, chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Con người tôi rất công bằng. Thầy muốn đánh gãy một tay của tôi, tôi sẽ đánh gãy một tay của thầy. Thầy muốn tự mình động thủ, hay là để tôi động thủ?

Tùy Qua hiện tại có thể xem như người tu hành, người tu hành nhất định phải có ân báo ân, có oán báo oán.

- Cậu. . . Cậu dám đánh gãy tay tôi? Trường học nhất định sẽ khai trừ cậu! Còn nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. . . Cậu có ý định đả thương người, cậu muốn ngồi tù sao!

Chu Xử Nhất thấy cầu khẩn vô dụng, dứt khoát trực tiếp lên tiếng uy hiếp, dù sao đây cũng là sở trường của hắn.

- Đáng tiếc, Chu đạo, mấy người đi đường vừa rồi đều bị hù dọa bỏ đi rồi, báo cảnh sát cũng không có người làm chứng đâu. Về phần lời nói của mấy tên lưu manh kia..., sợ rằng cũng không có ai tin tưởng, huống chi, bọn họ dám làm chứng cho thầy hay không!

Tùy Qua cười lạnh nói, vung tay lên, dễ dàng đánh ngã Chu Xử Nhất xuống mặt đất, sau đó đạp một cước lên tay trái của Chu Xử Nhất.

Chu Xử Nhất ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào cựa quậy, trong miệng liên tục mắng chửi:

- Tiểu tạp chủng! Cậu dám đánh gãy tay tôi, tôi sẽ liều mạng với cậu!

- Cái gì!

Tùy Qua nghe thấy Chu Xử Nhất mắng mình, không khỏi giận tím mặt, dưới chân chợt phát lực.

Răng rắc!

Thanh âm xương tay rạn nứt vang lên.

- Tiểu tạp......a!

Chu Xử Nhất quát to một tiếng, đau đến ngất đi.

Tên đầu trọc bên cạnh, bị hù dọa đến xanh mặt, hắn thật sự không nghĩ tới, một sinh viên đại học lại có thủ đoạn sắc bén như vậy.