Y Tiên Thiểu

Chương 244 : Một đám súc sinh (2)

Ngày đăng: 20:51 21/04/20


- Tôi. . . ngày mai tôi sẽ đi Đế kinh kêu oan!



Văn Đại Gia kích động nói.



- Văn Đại Gia, lão cũng đừng hấp tấp.



Tùy Qua nói:



- Hiện tại, còn chưa tới lúc cần lão đích thân xuất mã.



Lam Lan cũng ở bên cạnh ra sức khuyên nhủ.



Những năm nay, chuyện khiếu kiện không phải dễ dàng như vậy.



Làm người viết báo, Lam Lan biết rõ mê hoặc trong đó, có không ít người kêu oan không có kết quả, ngược lại còn bị giam vào trong ngục. Văn Đại Gia lớn tuổi như thế, lại không còn cơ trí, nếu muốn đi "khiếu kiện", chỉ sợ lành ít dữ nhiều.



- Chuyện này cứ giao cho tôi.



Tùy Qua nói với Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường:



- Nếu như các người cũng tin lời tôi.



- Làm sao không tin cậu được chứ!



Văn Đại Gia nói:



- Cậu là n nhân nhà chúng tôi....!



- Mặc dù là ân nhân, nhưng chuyện này, hơn phân nửa cũng có quan hệ đến tôi.



Tùy Qua đột nhiên khẽ thở dài, nghe Văn Quốc Cường kể chuyện đã xảy ra, Tùy Qua mơ hồ tìm được một chút đầu mối.



Chuyện này rất rõ ràng, đối phương thật ra cũng không phải nhằm vào Văn Quốc Cường, nói chuẩn xác, là nhằm vào đôi chân của Văn Quốc Cường. Ông chủ mỏ than tỉnh Sán Tây kia muốn trị chân, hiển nhiên không dùng được thuốc men bình thường, cho nên bọn họ cũng không biết tìm được một tên "Tà lang trung" ở đâu, nghe phương thuốc dân gian "ăn gì bổ nấy". Về phần tại sao muốn đôi chân của Văn Quốc Cường, rất hiển nhiên là vì bên trong chân của Văn Quốc Cường, còn dược tính sót lại của linh dược!



Điểm này, cha con ông chủ than đá có thể không biết rõ, nhưng tên tà lang trung kianhất định biết rất rõ.



Cho nên, bọn họ không chỉ cưa đứt đôi chân của Văn Quốc Cường, hơn nữa còn lấy đi rất nhiều máu.



Tất cả, cũng là để chữa khỏi chân cho "Lão súc sinh" kia.
Lam Lan nói:



- Nhưng chúng ta không có bằng chứng. Hơn nữa, cho dù báo án..., sợ rằng cũng không có ai tin. Ài, đám súc sinh này đúng là đáng chết!



- Bằng chứng?



Tùy Qua hừ lạnh nói:



- Tôi sẽ nắm được bằng chứng! Nhưng, khi đó đợi bọn hắn không phải là chế tài luật pháp nữa.



- Không phải là chế tài luật pháp? Cậu rút cuộc muốn làm gì?



Lam Lan nghi ngờ nói, lại lộ ra vẻ có chút bận tâm.



- Làm gì? Giết chết bọn họ!



Tùy Qua nói, sau đó cười cười:



- Cô là một người viết báo chính nghĩa, tuân theo luật pháp, nếu như đám súc sinh kia thật sự bị giết.... cô sẽ không đi tố giác tôi chứ?



- Mặc dù tôi không thích máu tanh và bạo lực, nhưng bọn chúng thật sự cần tiếp nhận trừng phạt máu tanh và bạo lực.



Lam Lan ghét ác như cừu nói:



- Đáng tiếc, tôi không phải là hiệp nữ trong thế giới võ hiệp. Nếu như vậy..., tôi cũng không cần dùng ngòi bút vạch trần bộ mặt thật của đám người đáng ghê tởm đó, trực tiếp nâng kiếm đi tới, giết hắn sẽ thống khoái hơn nhiều!



- Nếu như là tôi..., trong thế giới võ hiệp, tôi tình nguyện làm một cái tên trộm.



Tùy Qua nói.



- Cậu thật là, làm gì không làm, lại muốn làm một tên trộm!



- Làm hiệp khách, anh hùng, thường thường không thể trước sau vẹn toàn, huống chi còn thường xuyên chịu hắc đao, có gì vui thú.



Tùy Qua cười nói:



- Vẫn là làm một tên trộm thì tốt hơn, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, thỉnh thoảng trộm ngọc trộm hương, mặc dù trên giang hồ không có danh hiệu, nhưng tiêu dao tự tại như vậy cũng rất tốt.