Y Tiên Thiểu
Chương 283 : Tam gia
Ngày đăng: 20:51 21/04/20
Trong mắt người thanh niên lòng đố kị càng ngày càng đậm, hừ lạnh nói:
- Thật là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu!
Tùy Qua tự luyến nói:
- Ta biết mình là cứt trâu, ngươi là bình hoa. Nhưng đóa hoa tươi người ta thích cắm trên bãi cứt trâu, không thích cắm trong bình hoa của ngươi, ta có cách nào?
Nói xong, Tùy Qua lại tự luyến dùng ngón tay gẩy gẩy mái tóc, lộ ra vẻ rất càn rỡ, rất cần ăn đòn.
Nụ cười trên mặt người thanh niên đột nhiên biến mất. Vốn hắn muốn dựa vào dáng vẻ, gia thế, tiền tài, cộng thêm rượu ngon của mình để thể hiện, suy đoán vưu vật cực phẩm trước mặt này có lẽ sẽ tới tay rất nhanh, sau đó trở thành vốn riêng của hắn. Ai ngờ, nữ nhân này không tán thưởng như thế, ánh mắt thấp như vậy, cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp cho một tên nhà quê, điều này làm cho hắn cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng.
Lão đại có thể nhịn, nhưng tiểu đệ không thể nhịn.
Tên người hầu bên cạnh người thanh niên nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử đến từ nông thôn cũng dám vô lễ với văn thiếu gia của Tam Giang đường chúng ta, thật là mắt chó của ngươi mù rồi!
Người hầu vừa nói, người uống rượu bên cạnh Tùy Qua, lập tức tan tác như ong vỡ tổ.
Tam Giang đường, cả thành phố Minh Phủ, cho tới cả tỉnh Minh Hải, có ai chưa từng nghe qua danh hiệu của đệ nhất bang hội này.
Người hầu thấy những người còn lại phản ứng, càng thêm đắc ý, nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử thúi, nếu ngươi thức thời, biết điều để nữ nhân này lại, để cho thiếu gia chúng ta chơi chán sẽ trả lại cho ngươi. Nếu không, người cầm chắc....
Bốp!
Hắn căn bản còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên có một cái tát bay tới, trực tiếp thổi bay hắn ra ngoài, trong miệng đầy răng.
Một tát này, thật đúng là ngoan độc!
Nhưng người xuất thủ không phải là Tùy Qua, cũng không phải Thẩm Quân Lăng, mà là từ người khác.
Là một đại hán hơn ba mươi tuổi, rất chắc nịch, bàn tay hiện lên màu xanh, rõ ràng luyện qua công phu độc sa chưởng.
Người hầu còn lại thấy thế, định tiến lên tấn công đại hán, nhưng lại bị người thanh niên ngăn cản.
Người thanh niên nói:
- Hàn đại ca, đây là ý gì?
Đại hán họ Hàn thản nhiên nói:
Dọc đường, mưa rơi tí tách.
Tùy Qua nghe âm nhạc êm dịu, thưởng thức sắc đẹp bên cạnh, cảm giác chuyến đi chung đường này thật là khoái trá.
- Ngọc Giao, nàng rất xinh đẹp sao?
Đột nhiên, Thẩm Quân Lăng lại mở miệng hỏi.
Nữ nhân khôn khéo tựa hồ còn lợi hại hơn gấp mười lần máy phát hiện nói dối!
Lúc này, ở trụ sở đào tạo thực vật Đông Đại giáo khu Phát Phong.
Mưa đêm rét lạnh.
Lão đại gia gác cửa đang cuộn mình trong chăn lông ngủ say.
Lúc này, có hai bóng đen vượt tường mà vào, sau đó chạy thẳng tới nhà kính trụ sở thực vật.
Cuối cùng, hai bóng đen dừng phía trước một nhà kính.
Một người trong đó dùng đèn pin nhỏ quét một hồi, thấp giọng nói:
- Chính là chỗ này rồi.
Người bên cạnh đột nhiên lấy tay che phía dưới nói:
- Khốn khiếp, phía trên này treo cái bảng "cẩn thận phóng xạ", bên trong thật sự có bức xạ hạt nhân không? Với công phu của chúng ta không ngăn được bức xạ hạt nhân.
- Nhìn ngươi kìa!
Người kia mắng:
- Rất hiển nhiên là gạt người rồi!
- Vậy ngươi đi vào thử xem? Ta canh gác cho ngươi. Ta còn muốn sinh một nhi tử mập mạp.
- Đồ sợ chết! Nhớ coi chừng cẩn thận, ta vào trước!
Người nọ hừ lạnh một tiếng, tay nắm ổ khóa nhà kính vặn một cái, nhất thời mở tung ổ khóa, sau đó nghênh ngang đi vào nhà kính.
Tiếp theo, bên trong nhà kính tựa hồ có một loại thanh âm như chuông gió.