Y Tiên Thiểu

Chương 312 : Làm chủ (2)

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Trúc Cơ kỳ, ngự kiếm phi hành, chém thủ cấp kẻ địch ngoài ngàn bước, cho dù là cao thủ Tiên Thiên kỳ, cũng không phải là nhất hợp chi tướng. Cho nên, nghe thấy Bùi gia còn có Trúc Cơ kỳ, Thẩm Thái Sùng cũng sợ hãi.



Nhưng rất nhanh Thẩm Thái Sùng liền nghi ngờ nói:



- Nếu bọn họ thật sự có cao thủ Trúc Cơ kỳ trấn giữ, vậy làm sao ngươi còn có thể sống trở về?



- Bởi vì có một người lợi hại hơn Trúc Cơ kỳ xuất hiện giúp ta một tay.



Tùy Qua nói.



Tin tức này, là Tùy Qua cố ý để lộ ra cho Thẩm Thái Sùng.



Hiện nay, thực lực của Tùy Qua cũng không phải rất mạnh, hơn nữa cũng không cách nào đột phá đến cảnh giới cực cao trong thời gian ngắn, thậm chí ngay cả Tiên Thiên kỳ cũng khó mà đột phá, cho nên biện pháp duy nhất chính là tìm một núi dựa.



Đạo cô thần bí kia, chính là "núi dựa" của Tùy Qua, mặc dù nàng chưa chắc thừa nhận, nhưng chuyện nàng ra mặt vi Tùy Qua cũng là sự thật.



Chỉ cần điểm này được chứng thật, bất luận là ai ngờ muốn đối phó Tùy Qua, đều phải nghĩ kĩ có thể chống đỡ được kiếm quang ngũ sắc của đạo cô kia hay không.



Là ngũ sắc thần linh.



Tùy Qua nhớ lại "phi kiếm" xinh đẹp kinh diễm và tàn khốc biến thái.



Thẩm Thái Sùng quả nhiên động dung:



- Vậy những người còn lại của Bùi gia?



- Toàn bộ bị nàng chém giết.



Tùy Qua nói.



- Toàn bộ?



Thẩm Thái Sùng hoảng sợ.



- Toàn bộ.



Tùy Qua gật đầu, sau đó giải thích một chút:
Lúc này, có một chiếc xe đắt tiền dừng trước cửa khách sạn, mấy công tử ca mỉm cười xuống xe, bên cạnh còn có mấy nữ nhân xinh đẹp ăn mặc thời thượng đi cùng, đoàn người cười đùa đi vào khách sạn.



Trong đó một thanh niên mặc tây trang, đeo mắt kiếng vàng nói với muội muội phục vụ:



- Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao những người này lại ngồi ở đại sảnh?



Muội muội phục vụ vội vàng nói:



- Bọn họ vốn đặt trước phòng ăn ở tầng cao nhất, nhưng bởi vì ngài hủy bỏ, cho nên muốn tìm chủ tịch trách cứ.



- Trách cứ? Trách cứ cái gì?



Thanh niên cau mày nói:



- Tôi chính là tổng giám đốc của khách sạn này Triệu Ích Thanh, các người có bất mãn gì, có thể trực tiếp phản ứng với tôi. Nhưng, hôm nay phòng ăn của tầng cao nhất, tôi muốn dùng để mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, đương nhiên không thể cung cấp cho các người rồi.



- Gọi gia lão tử của ngươi tới đây giải thích cho ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.



Thẩm Thái Sùng khinh thường nói.



- Ngươi. . . Lão già này!



Triệu Ích Thanh hừ một tiếng, nói với một người phục vụ khác:



- Cô dẫn các bằng hữu của tôi đi trước.



- Ích Thanh, phòng ăn tầng cao nhất lớn như vậy, ngồi thêm mấy người có quan hệ gì. Huống chi, hai vị tiểu thư này cũng là nhân vật thiên tư quốc sắc, cậu sắp xếp cho người ta ngồi ở phòng kín gió, đây không phải là mạo phạm giai nhân sao?



Một vị công tử ca nói, ánh mắt tham lam xẹt qua người Thẩm Quân Lăng và Ngưu Tiểu Hoa.



Thẩm Quân Lăng thì thôi, nhưng Ngưu Tiểu Hoa vội vàng nấp sau lưng Tùy Qua.



Triệu Ích Thanh đương nhiên cũng nhìn ra vẻ thùy mị không tầm thường của Thẩm Quân Lăng và Ngưu Tiểu Hoa, một người là vưu vật thành thục, một người là thiếu nữ ngây ngô, đúng là hơn hẳn đám nữ nhân đi theo bọn hắn. Cho nên, giọng nói của Triệu Ích Thanh có chút hòa hoãn, tiến lên nói với Thẩm Quân Lăng:



- Vị mỹ nữ kia, nếu cô nể mặt uống một chén với mấy bằng hữu của tôi, người nhà và bằng hữu của cô cũng có thể tới phòng ăn dùng cơm miễn phí.