Y Tiên Thiểu
Chương 315 : Ta làm chủ (2)
Ngày đăng: 20:52 21/04/20
Sau đó, Thẩm Quân Lăng nhìn như lơ đãng hỏi:
- Tiểu Hoa, là muội muội ngươi?
- Ừ.
Tùy Qua gật đầu.
- Muội muội ruột?
Thẩm Quân Lăng hỏi.
- Không phải, nhưng còn thân hơn muội muội ruột.
Tùy Qua nói.
- Không phải gia gia ngươi nuôi con dâu từ bé cho ngươi sao.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Đừng. . . Chớ nói nhảm.
Tùy Qua ngoài miệng cười nói, nhưng trong lòng thất kinh. Tại sao hai nữ nhân Thẩm Quân Lăng, Đường Vũ Khê lại có trực giác lợi hại như vậy? Người ta nói nữ nhân xinh đẹp thường không thông minh, nhưng định luật này trên người các nàng hoàn toàn không thể thực hiện.
Vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Tùy Qua cũng không biết, gặp gỡ cô gái như vậy, rút cuộc là phúc hay là họa.
- Không thể nào? Thật sự là con dâu nuôi từ bé của ngươi?
Thẩm Quân Lăng khôn khéo thế nào chứ, Tùy Qua có thể lừa gạt máy phát hiện nói dối, nhưng lại không lừa được nàng:
- Các ngươi thật là tạo nghiệp chướng. Bây giờ là thời đại nào rồi, các ngươi lại. . . Ài, nhưng tiểu cô nương này, thoạt nhìn đúng là một tiểu mỹ nhân, chừng hai năm nữa, bảo đảm sẽ là một đại mỹ nữ. Không ngờ, ánh mắt của tiểu tử ngươi còn rất độc, lại chọn được một nha đầu tốt như vậy?
Nói tới đây, Thẩm Quân Lăng cầm chai rượu trong tay Tùy Qua, rót cho hắn một chén.
- Không phải như tỷ nghĩ đâu.
Tùy Qua giải thích:
- Thật sự không phải. Làm sao ta có thể là loại cầm thú đó chứ.
- Ngươi còn cầm thú hơn cầm thú.
Thẩm Quân Lăng cười nói:
- Nhưng, ngươi cũng không cần giải thích, cho dù thật sự là con dâu nuôi từ bé của ngươi, ta cũng sẽ không ghen. Huống chi, ngươi gặp chuyện không may, Tiểu Hoa lo lắng muốn chết, xem ra, nàng rất thích ngươi . Cho nên, cho dù là con dâu nuôi từ bé, cũng không có quan hệ gì, tiểu cô nương đó cũng cam tâm làm con dâu nuôi từ bé của ngươi, chứng tỏ mị lực của ngươi cũng rất lớn.
- Ngươi nói như vậy, ta cũng không biết nói gì.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Tóm lại, phía bên Quân Lăng, ta sẽ làm chủ! Còn lão thì sao?
Lão địa chủ vừa nghe, hào khí tỏa ra, nói:
- Thôi tử xem ta là gia gia, ta dĩ nhiên cũng có thể làm chủ cho hắn!
- Tốt, chuyện cứ định vậy đi!
Thẩm Thái Sùng cười ha hả, di động con cờ:
- Chiếu tướng!
- Tại sao lại chiếu tướng rồi!
Lão địa chủ không thuận theo nói:
- Vừa rồi ta phân tâm rồi, nước cờ này thật là hối hận.
- Bước cờ vừa rồi, không được hối hận đấy.
Thẩm Thái Sùng nói một câu hai ý nghĩa.
Trăng sáng sao thưa.
Trên một ngọn cổ sơn vô danh, hiểm trở vô cùng, mây mù lượn lờ.
Phía dưới một gốc cây tùng cổ xưa, đặt một bàn cờ bằng đá hình vuông, hai đạo nhân trung niên tiên phong đạo cốt đang đánh cờ dưới ánh trăng.
Một người trong đó nói:
- Hàn đạo hữu, chuyện của Bùi gia ngươi có nghe nói không?
Người được gọi là Hàn đạo hữu nói:
- Chuyện này truyền khắp nơi, tai ta lại không điếc, không biết biết cũng không được.
- Vậy đạo hữu ngươi thấy thế nào?
Người kia lại hỏi.
- Còn có thể làm gì?
Đạo nhân họ Hàn nói:
- Người của Bùi gia muốn chiếm tiện nghi của người khác, lại không biết rõ ràng hậu đài của đối phương, trực tiếp bị diệt môn, cũng là đáng đời. Người tu hành như chúng ta, tối kỵ nhất chính là chọc vào đối tượng mình không chọc nổi. Chẳng lẽ đạo hữu ngươi còn muốn thay người của Bùi gia ra mặt?