Y Tiên Thiểu
Chương 378 : Phụ tử Tống thị
Ngày đăng: 20:52 21/04/20
Diên Vân hòa thượng cười khổ nói:
- Hắn đã kêu một sư đệ đến khuyên nhủ tôi trở về Thiếu Lâm tự. Nhưng lại bị tôi cự tuyệt. Một khi tôi trở về, sẽ không ra ngoài được nữa.
- Cần tôi làm cái gì, cứ mở miệng là được.
Tùy Qua thành khẩn nói:
- Cho dù phải trở thành đối thủ của Thiếu Lâm tự cũng không sao cả.
Lần này Diên Vân hòa thượng tới giúp Tùy Qua, đích xác là một lời nói một gói vàng, đầy nghĩa khí. Cho nên, nếu Diên Vân hòa thượng quả thật có chuyện gì khó xử, Tùy Qua đương nhiên cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.
- Tôi đã kêu vị sư đệ kia chuyển lời cho sư phụ tôi rồi, chí hướng của tôi Thiếu Lâm tự không cách nào thực hiện, cho nên tôi không có ý định trở về.
Diên Vân nói:
- Chỉ có điều, sư phụ tôi nhất định sẽ cho tôi là một con bạch nhãn lang.
- Không đâu.
Tùy Qua nói:
- Sư phụ ngươi dưỡng dục ngươi bao nhiêu năm, đương nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ của ngươi.
- Ai, hi vọng như thế.
Diên Vân hòa thượng ai thán.
- Không cần ủ rũ như vậy.
Tùy Qua cười nói:
- Hiện tại, cục diện đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt.
- Đúng vậy.
Diên Vân nói:
- Nếu có thể thực hiện hoài bão trong lòng, cho dù bị sư phụ hiểu lầm, đó cũng là đáng giá.
- Tóm lại, nếu có chuyện gì, nhất định phải báo cho tôi, tôi quả quyết sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Tùy Qua lại nhắc nhở Diên Vân.
- Ừ.
Diên Vân gật đầu, trở về “Phòng thí nghiệm” của hắn, tiếp tục nghiên cứu phương thuốc.
Còn Tùy Qua trở về giáo khu Phát Phong.
Tống Thiên Húc ra dấu tôiy mời Tùy Qua.
Việc nhân đức không nhường ai. Mặc dù không biết hai cha con này có ý kiến gì không, Tùy Qua vẫn ngồi xuống.
Lúc này Tống Thiên Húc mới nhập tọa.
Tống Lập Hào đứng bên cạnh, hắn đương nhiên không thể ngồi ngang hàng với phụ thân hắn.
Nhưng Tống Lập Hào có tư cách châm trà, hắn nhấc bình trà, lần lượt rót trà cho Tùy Qua và Tống Thiên Húc.
Trong chốc lát, hương trà lan tỏa bốn phía.
Tùy Qua nâng chung trà lên, đầu tiên đặt ở chóp mũi ngửi một chút, sau đó thưởng thức một ngụm, khen:
- Không tệ, đây là trà xanh vân vụ tiên. Chỉ có ở đỉnh núi tràn đầy linh khí, mới có thể sinh ra trà này. Xem ra, tổ tiên Tống gia các ngươi đã chọn được một nơi tốt.
Tống Thiên Húc lại kinh ngạc.
Không ngờ Tùy Qua thậm chí mới thưởng thức một ngụm đã nhận ra “trà xanh Vân Vụ Tiên”, phải biết rằng loại trà này, hiện giờ sản xuất cực ít, chỉ có ở Trà Kiếm sơn của Tống gia bọn họ mới có. Loại dã trà trân quý này, Tống gia đương nhiên không thể bán ra, chỉ lấy một ít tặng cho các bằng hữu trong giới tu hành. Về phần thế tục, cho dù là quyền quý có liên quan đến Tống gia, cũng không có tư cách thưởng thức loại dã trà này.
Quyết tâm dựa vào Tùy Qua, đối với Tống Thiên Húc mà nói, vốn chính là một quyết định khó khăn.
Nhưng hiện tại, Tống Thiên Húc càng ngày càng cảm thấy mình đã quyết định sáng suốt.
- Tùy tiên sinh, mạo muội rồi.
Tống Thiên Húc mở miệng nói:
- Lúc trước Tống gia đã làm một số chuyện ngu xuẩn, nếu như tạo thành ảnh hưởng gì với việc buôn bán của ngài, chúng tôi vạn phần xin lỗi.
- A?
Tùy Qua ra vẻ nghi ngờ:
- Ngài nói chuyện ngu xuẩn, là chuyện gì?
- Thật không dám giấu diếm, lúc trước hãng dược Tống thị chúng tôi bán hạ giá, cũng là nhằm vào công ty của ngài.
Tống Thiên Húc nói.
- Các người nhằm vào tôi sao?
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Công ty của tôi có quy mô nhỏ như vậy, tựa hồ không đáng để các người làm như vậy.
Tống Thiên Húc biết, muốn lấy được tín nhiệm và che chở của Tùy Qua, nhất định phải thổ lộ một chút tin tức có giá trị.