Y Tiên Thiểu

Chương 395 : Xuân thu đại mộng

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Tùy Qua tấm tắc tán thán:



- Thứ này, chúng ta nhất định phải đấu giá tới tay!



- Anh còn chưa nói loại gỗ này rốt cục là gì đây?



Trầm Quân Lăng truy hỏi.



- Ở thời cổ đại, loại gỗ này được gọi là Côn Luân Thần Mộc! Bởi vì nó là linh mộc sinh sản tại cổ Côn Luân sơn.



Tùy Qua nói:



- Nhưng nó còn có một cái tên, nhưng rất ít người biết, đó là Bão Phúc Đan Mộc. Nhưng mắt thấy là thật, chỉ nhìn vào hình không thể chắc chắn, nhất định phải tự mình đi xem qua mới có thể xác định có đúng hay không. Nhưng tôi nghĩ khả năng chín mười rồi.



Tuy rằng Trầm Quân Lăng không biết Bão Phúc Đan Mộc là vật gì, nhưng nhìn vẻ mặt Tùy Qua cũng đoán ra thứ này hữu dụng đối với hắn. Vì thế nàng cười nói:



- Nếu tôi mang tới tin tức tốt như vậy cho anh, anh làm sao cảm tạ tôi đây?



- Tự cô nói đi.



Tùy Qua đáp:



- Thật hiển nhiên cô đã có ý tưởng, cần gì phải hỏi tôi đâu.



- Thông minh.



Trầm Quân Lăng nói:



- Hôm nay thật nhàm chán, anh đi xem phim với tôi đi.



- Phim? Phim gì vậy?



Tùy Qua hỏi.



- Nghe nói là một bộ phim điện ảnh lớn.



Trầm Quân Lăng đáp:



- Đầu tư tới hai trăm triệu, hôm nay buổi chiếu đầu tiên đâu, hình như tên là Xuân Thu Đại Mộng, mấy nhân viên của tôi vội vàng chạy đi mua vé rồi đâu.



- Cái gì…Xuân Thu Đại Mộng?



Tùy Qua cả kinh hỗn độn:



- Đây không phải phim mà Giang Điềm Điềm đảm nhiệm nữ chính?



- Phải đó.
Ngữ khí của Tùy Qua thay đổi:



- Chỉ cần không cho nàng biết không được sao.



- Hứ! Anh đúng là không chút tiền đồ.



Trầm Quân Lăng nói:



- Nhưng vợ chồng son hai người rốt cục đang làm gì đây. Anh liều mạng kiếm tiền, nàng liều mạng tiêu tiền, cảm giác này thật không thích hợp.



- Có gì không thích hợp đâu.



Tùy Qua nói:



- Cũng vì mục tiêu chung mà thôi.



- Là mục tiêu gì?



Trầm Quân Lăng hiếu kỳ hỏi.



- Làm cho người trong thiên hạ đều có thể chữa bệnh.



Tùy Qua nói, sau đó nhìn Trầm Quân Lăng:



- Di, sao cô không cười nhạo đây?



- Cười nhạo?



Trầm Quân Lăng hỏi:



- Anh cảm thấy tôi sẽ cười nhạo anh sao?



Tùy Qua đích thật cho rằng như vậy.



- Tôi chỉ là cảm thấy suy nghĩ của anh không giống người thường.



Trầm Quân Lăng nói:



- Anh khác với những người tu hành khác, bọn họ căn bản không quan tâm sự chết sống của người thường, người thường ở trong mắt bọn hắn chỉ là nô lệ hoặc con kiến. Nhưng vì sao anh lại nghĩ ngược lại đây? Lần trước trên đường trở về từ Trầm gia, tôi còn nhớ rõ anh đã nói những lời này, cảm giác anh là một người tu hành thật mâu thuẫn, cũng không tự xem mình là một người tu hành chân chính đâu. A, nhất là ánh mắt anh nhìn tôi lúc đó, lo lắng tôi cũng chỉ biết lo tu hành theo đuổi lực lượng mà thôi, khi đó nhìn anh giống như thật để ý tôi.



- Vô nghĩa, tôi đương nhiên để ý cô.



Tùy Qua nói:



- Lão địa chủ nhà tôi cùng ông nội cô đều muốn đính hôn cho chúng ta, tôi có thể không cần cô sao.