Y Tiên Thiểu

Chương 399 : Cảm giác

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Tiếp tân vốn đang cự tuyệt Tùy Qua, nhưng nhìn thấy hắn đột nhiên rút ra xấp tiền đặt lên quầy, lập tức động tâm. Vì thế nàng cắn răng đem phòng đã đặt sẵn đưa cho hắn, xem như mình lén lút vi ước với khách một lần.



Một lát sau Tùy Qua bế Đường Vũ Khê đặt lên giường lớn.



Hắn đứng lên kéo màn, vừa quay người lại chợt nhìn thấy Đường Vũ Khê đã tỉnh giấc, đang đưa mắt nhìn hắn.



- Anh…anh không có ý tứ gì khác.



Tùy Qua vội vàng giải thích.



- Hì hì, em có nói anh có ý tứ gì khác sao?



Đường Vũ Khê ngọt ngào nói, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt:



- Kỳ thật em đã sớm tỉnh.



- Vậy làm sao em không nói sớm chứ.



Tùy Qua buồn bực nói, hắn cảm giác mình lại bị nàng đùa giỡn.



- Em chỉ muốn anh ôm em thêm chốc lát mà thôi.



Đường Vũ Khê nói:



- Khó được anh ôn nhu như thế, bộ dạng cẩn thận lại không có tà niệm trong lòng. Xem đi, em từng nói qua với anh, giữa nam nữ không nhất định chỉ có loại chuyện hư hỏng kia thôi.



Đường Vũ Khê vỗ vỗ lên giường, ý bảo hắn đi qua.



- Vũ Khê, thật ngại quá, anh không chú ý tới khoảng thời gian này em quá mệt mỏi.



Tùy Qua áy náy nói:



- Em nói đúng, ở chung với em anh thật không nên nghĩ tới loại chuyện hư hỏng kia.



- Không sao.



Đường Vũ Khê nói:



- Anh có quyết định của chính mình thì làm việc không cần phân tâm. Em cũng không muốn anh làm vậy, hơn nữa hiện tại anh làm đã rất khá, sự nghiệp của chúng ta đã bắt đầu đi lên đường phát triển đúng đắn…



Nói tới đây, nàng dừng lại nhìn hắn, theo sau đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng tiến tới.



Nhưng ngay lúc này, lại nghe được tiếng đập cửa ầm ĩ, hẳn là thanh âm đá cửa.



- Mẹ nó, mở cửa cho lão tử! Kháo! Phòng lão tử đặt trước mà tiện nhân kia lại dám chuyển cho người khác!
Trần Kiệt ha ha cười, xoắn tóc của nữ tiếp tân nhấn đầu nàng xuống đất, muốn dùng chân giẫm lên, nói:



- Cho mày liếm mày nhất định phải liếm!



Đúng lúc này Tùy Qua tung ra một cước, đẩy ra chân Trần Kiệt, sau đó triển khai Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, đem nữ tiếp tân cứu thoát khỏi tay Trần Kiệt.



Nhưng trong lúc giao thủ, Tùy Qua nhất thời phát hiện Trần Kiệt cũng biết công phu, hơn nữa đạt tới luyện khí sơ kỳ.



Đối với một công tử ca mà nói, tu vi luyện khí sơ kỳ đã thật không tệ lắm.



- Cô đi đi.



Tùy Qua nhìn nữ tiếp tân nói.



Nữ tiếp tân như được đại xá, vội vàng bỏ chạy.



- Mày dám thả nó?



Trần Kiệt nhìn Tùy Qua cười lạnh nói:



- Mày lại dám thả nó? Tốt lắm, xem ra mày thật sự muốn chết.



- Bệnh thần kinh!



Đường Vũ Khê mắng một câu, sau đó nhìn Tùy Qua nói:



- Bỏ đi, chúng ta đi thôi, mặc kệ thứ bệnh thần kinh này.



Tùy Qua nghĩ nghĩ cũng đúng, bầu không khí tốt đẹp bị kẻ này phá hủy, cho dù có giết hắn cũng vô nghĩa.



Nhưng hai người vừa định đi, đối phương lại không có dự tính cho họ rời khỏi.



Trần Kiệt phất phất tay, cô gái mặc nam trang cổ đại liền ngăn trước mặt Tùy Qua.



- Mày! Nhất định phải quỳ xuống cho tao, sau đó phục lạy cầu xin tha thứ!



Trần Kiệt nhìn Tùy Qua kêu gào nói.



Tùy Qua không để ý tới Trần Kiệt, tên kia là một bệnh thần kinh, một bệnh thần kinh tự cho mình là đúng mà thôi.



Ánh mắt Tùy Qua dừng trên người cô gái chặn đường, hỏi:



- Vốn là giai nhân, vì sao phải nối giáo cho giặc?