Y Tiên Thiểu

Chương 413 : Thế sự vô thường

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Bất quá năm phút sau Giang Đào cũng rập khuôn theo Cao Phong, đem quả cây đắng như thuốc nuốt vào.



- Đa Lịch Mộc, thân vuông mà lá tròn, hoa vàng như nhung, kỳ thực như luyện, uống vào không quên…



Trong đầu óc Tùy Qua hiện ra ghi chép về quả cây này trong Thần Nông tiên thảo quyết.



Gốc Đa Lịch Mộc là linh mộc mà Tùy Qua mới đề cao ra trong khoảng thời gian gần đây. Mặc dù không có tác dụng trong tu hành, nhưng sau khi sử dụng có thể giúp trí nhớ của mọi người càng thêm sinh động.



“Ăn vào không quên”, đây là thứ tốt mà thật nhiều học sinh tha thiết ước mơ.



Không qua bao lâu, Cao Phong cùng Giang Đào rốt cục đại công cáo thành.



- Giang Đào, tôi không phải đang nằm mơ đi?



Lúc này Cao Phong vẫn không dám tin tưởng đây là sự thật:



- Cậu thử tôi một công thức, nhìn xem tôi có nhớ kỹ hay không đây?



- Được.



Giang Đào viết ra công thức, Cao Phong lại lập tức đọc đi ra.



- Cậu cũng thử tôi xem!



Giang Đào lại nói với Cao Phong.



- Hai người đừng nhàm chán như vậy được chưa.



Tùy Qua nói:



- Nhanh chóng đi tắm rửa ngủ đi.



- Đợi một lát hãy ngủ, tôi đi ra ban công nhìn xem.



Cao Phong đi ra ban công.



- Ách xì!



Gió lạnh làm hắn nhảy mũi, nhưng khi nhìn thấy thật nhiều phòng nam sinh vẫn còn sáng đèn, Cao Phong chợt có cảm giác thỏa mãn thật lớn. Bởi vì rốt cục hắn đã có thể dung nhập vào chăn ấm, mà những người khác vẫn phải mở đèn học đêm.



Liễu Tiểu Đồng vốn đã sắp ngủ, nhưng lại bị cảm xúc hưng phấn của Cao Phong cùng Giang Đào làm tỉnh giấc.



Lúc này phòng ngủ đã tắt đèn, nhưng Giang Đào nằm trên giường tiếp tục nói:



- Cao Phong, cậu nói tôi lấy được học bổng không? Sao tôi cảm giác đầu óc thật linh quang, trí nhớ lợi hại như thế đây? Nếu không cẩn thận lấy được học bổng, vậy phải làm thế nào ah?




Ba người Cao Phong, Giang Đào cùng Tùy Qua dù không thể tham gia cuộc thi lần này cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng đối với Liễu Tiểu Đồng mà nói nếu không tham gia cuộc thi, như vậy sẽ không có học bổng. Điều này đối với hắn mà nói sẽ đả kích rất lớn.



Đúng lúc này một người quen đi tới.



- Vài vị đồng học, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?



Một thanh âm “hòa ái’ hỏi.



Bốn người Tùy Qua vừa nhìn, đây không phải Lưu Trung Hải sao.



- Lưu chủ nhiệm, bốn người họ đã muộn hơn nửa giờ, cho nên tôi không cho họ vào trường thi.



Vị giáo viên kia trả lời.



- Không cho họ vào trường thi?



Trong lòng Lưu Trung Hải giật mình, hận không thể đá bay vị giáo viên trẻ tuổi mới đến kia.



Kiên trì nguyên tắc là đúng, nhưng cũng phải nhìn xem là đối với ai!



Lưu Trung Hải dùng cách nào cũng không thể quên Tùy Qua đồng học, hắn không biết chọc giận vị đồng học này sẽ có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, nhưng có thể khẳng định, Dương Chấn Thanh tuyệt đối không tha cho hắn!



- Bốn vị đồng học, hãy vào phòng thi trước đi.



Lưu Trung Hải nói, ngữ khí thật hòa hoãn.



- Vậy…Lưu chủ nhiệm, làm vậy không hợp quy định đi?



Giáo viên trẻ tuổi khó xử nói.



- Quy định là chết, người là sống.



Lưu Trung Hải nói:



- Hiện tại Dương hiệu trưởng đang mạnh mẽ đề xướng lý niệm lấy học sinh làm gốc. Lấy học sinh làm gốc chính là cấp cho học sinh điều họ mong muốn, cấp cho học sinh giúp đỡ, giải thích nỗi khổ cho học sinh. Cho nên khi anh xem bốn vị đồng học vội vàng chạy vào trường thi, đừng nên nghĩ tới nội quy, mà phải giúp họ phân ưu giải nạn mới đúng. Bốn vị đồng học này đều là học sinh ưu tú của học viện chúng ta, tôi tin tưởng họ sẽ thi được thành tích tốt.



Giáo viên trẻ tuổi định tranh luận, nhưng dù sao người ta là chủ nhiệm, hơn nữa đã trễ giờ thi, phỏng chừng cũng sẽ không thi được thành tích tốt, xem như là sự trừng phạt.



Nhưng hắn lại không biết ý tưởng của Lưu Trung Hải lúc này.



Kỳ thật những lời vừa rồi của Lưu Trung Hải chỉ là nói mà thôi. Hiện tại Dương Chấn Thanh đang bảo hộ Tùy Qua, hắn phải tận lực cung cấp phương tiện cho Tùy Qua mới được. Nếu không từ giữ chức xem xét sẽ biến thành hoàn toàn cút khỏi.



Có lời của Lưu Trung Hải, bốn người rốt cục được vào phòng.