Y Tiên Thiểu

Chương 429 : Cấu kết (2)

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


- Chút tài mọn!



Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay hiện ra một tấm phù màu vàng, quát:



- Cút ra đây!



Văn tự trên tấm phù màu vàng toát ra kim sắc quang mang, ở trước mặt thiên địa pháp tắc năng lực nghĩ hóa của Dạ Quỷ quả thật như gặp sư phụ, trong khoảnh khắc liền hiện ra hình thái, trường kiếm trong tay Kinh Nguyên Phượng lập tức bay vút ra ngoài.



Dạ Quỷ hét thảm một tiếng, bị mất mạng tại chỗ.



Kinh Nguyên Phượng vẫn chưa bỏ qua, đạo phù kia dán lên người Dạ Quỷ, sau đó thi thể hắn rất nhanh bốc cháy, trong ngọn lửa màu đỏ lờ mờ có một ảnh tử giãy dụa, sau đó nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.



- Luyện…hồn!



Trong miệng Trần Kiệt gian nan phun ra hai chữ này, Kinh Nguyên Phượng không chỉ giết chết Dạ Quỷ, còn đem hồn phách thiêu cháy. Lúc này Trần Kiệt mới cảm giác mình thật sự sợ hãi, bởi vì hắn cảm thấy Kinh Nguyên Phượng làm như vậy hoàn toàn là muốn giết người diệt khẩu. Mà Trần Kiệt cũng là đối tượng bị diệt khẩu của nàng.



- Sư phụ, tôi sai lầm rồi.



Trần Kiệt lập tức quỳ trên mặt đất:



- Tôi không nên tự chủ trương tìm những người này đi đối phó tiểu tử Tùy Qua. Nhưng tôi chỉ suy nghĩ cho ngài, tôi biết ngài nhất định muốn xử lý tiểu tử đó…sau này tôi không bao giờ…làm trái ý nguyện của ngài, tôi nhất định sẽ làm một con chó trung thành…



Kinh Nguyên Phượng nhìn vẻ run rẩy của Trần Kiệt, lạnh lùng nói:



- Hiện tại đã muộn! Bồi dưỡng thêm một con chó lần nữa cũng không hao phí bao nhiêu thời gian của ta. Nhưng nếu ngươi nói cho ta biết là ai giật dây ngươi làm vậy, ta không luyện hóa hồn phách của ngươi, cho ngươi cơ hội đầu thai lần nữa.



- Sư phụ, cầu ngài tha cho tôi một mạng…



- Nói!



- Dạ…là…



- Là tôi!



Đúng lúc này bên ngoài truyền vào một thanh âm.



Sau đó một cỗ lực lượng vô hình đánh nát cửa sổ, đem Trần Kiệt lăng không bắt ra ngoài.



Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo kiếm quang bay ra.



Trong sân, ở bên cạnh Trần Kiệt xuất hiện thêm hai người. Một là người Hoa Hạ mặc âu phục, thoạt nhìn là công tử ca danh môn vọng tộc, hơi có vài phần thân sĩ cùng khí độ, nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần giả dối. Một người khác là thanh niên da trắng tóc dài màu vàng, mặc âu phục trắng, vẻ mặt vô cùng hung hăng càn quấy.




- Dương thiếu, đừng giết chết nữ nhân này được không? Khống chế nàng là được, sau đó đưa nàng cho tôi.



- Cho anh?



Dương Sâm nhàn nhạt cười:



- Vì sao?



- Nàng là sư phụ tôi, còn là nữ tu hành. Nữ nhân như vậy chơi mới đủ kích thích.



Trên mặt Trần Kiệt lộ nụ cười dâm đãng.



- Xem ra anh có ý nghĩ này đã rất lâu rồi.



Dương Sâm nói.



- Đương nhiên.



Trần Kiệt nói:



- Tuy nàng không phải đỉnh cấp mỹ nữ, nhưng là một nữ tu, mùi vị trên giường khẳng định đủ vị hơn những nữ nhân khác. Mà tôi đã đặc biệt học được công pháp thái âm bổ dương, đến lúc đó dùng lên người nàng thật thích.



- Vô sỉ!



Nghe xong lời này của Trần Kiệt, Kinh Nguyên Phượng nhịn không được mắng một tiếng, nếu không phải bản thân khó giữ được nàng nhất định phải đem Trần Kiệt xoắn thành thịt nát.



- Sư phụ, cô làm gì phải tức giận đâu.



Trần Kiệt nói:



- Cô là sư phụ tôi, đương nhiên hẳn nên truyền công cho tôi, ở trên giường truyền công cũng như vậy. Nhưng cô yên tâm, công lực của cô tinh thuần, một hai lần cũng không thái xong. Đến lúc đó ngày đêm thái bổ, không chừng cô vì hận sinh yêu, hoàn toàn thuận theo tôi cũng nói không chừng.



- Kiệt thiếu, xem ra khẩu vị của anh rất nặng ah.



Dương Sâm thản nhiên nói.



- Nhưng cần cẩn thận bị cắn ngược lại.



- Vậy không cần Dương thiếu quan tâm.