Y Tiên Thiểu

Chương 431 : Quyền quý (1)

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Dù sao trên đường đến Đế Kinh, Đường Vân đã hứa nếu Tùy Qua giúp được Đường Thế Uyên, hắn sẽ giúp Tùy Qua giải quyết chuyện công ty Hoa Sinh.



Ai biết Tùy Qua vừa nằm xuống, Đường Vũ Khê lại đến.



- Sao vậy, Đường tỷ biết anh một mình khó ngủ, cho nên muốn đến cùng ngủ sao?



Tùy Qua trêu chọc nói.



- Không có gì.



Đường Vũ Khê bước vào ngồi xuống nói:



- Nhưng anh có cách nào giúp ông nội tục mệnh vài năm, nhưng vẫn khiến cho ông tinh lực dồi dào, được không? Nếu chỉ kéo dài sinh mạng nhưng không bảo trì được tinh lực, chỉ sợ ông cũng sẽ không tiếp nhận.



- Em thật hiểu rõ ý nghĩ của ông nội em.



Tùy Qua nói:



- Đúng vậy, khi nãy mọi người rời khỏi, ông nội của em có hỏi anh có cách nào kéo dài thêm vài năm cho ông, hơn nữa còn giữ được tinh lực dồi dào hay không.



- Vậy anh trả lời thế nào?



Đường Vũ Khê khẩn trương hỏi.



- Anh nói điều kiện với ông nội em.



- Đàm điều kiện? Ông nội không thích bị người dùng điều kiện uy hiếp đâu.



Đường Vũ Khê nói:



- Dương Sâm chính là muốn nói điều kiện, nhưng còn chưa nói xong đã bị ông nội cự tuyệt.



- Anh nói điều kiện nhưng ông không cự tuyệt.



- Là gì?



Đường Vũ Khê nghi hoặc.



- Anh mời ông đừng can thiệp vào chuyện giữa anh và em.



- Anh là một người tốt, thưởng cho anh!



Đường Vũ Khê hôn lên má hắn, sau đó lại nói:




- Cho nên chuyện của công ty tạm thời không cần anh quan tâm. Nhiều nhất chỉ vài ngày công ty tiếp tục khởi công. Hiện tại anh cần làm chính là trợ giúp Đường gia vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.



- Yên tâm đi.



Tùy Qua cười cười:



- Nhà em lợi hại như vậy, anh cũng không muốn mất đi chỗ dựa vững chắc, không phải sao? Vạn nhất ngày sau gặp phải phiền toái gì, có Đường gia hỗ trợ anh cũng không cần hao tâm tổn sức đi tìm biện pháp giải quyết.



- Nếu là chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, anh đừng nghĩ Đường gia giúp anh xuất đầu.



Đường Vũ Khê nói:



- Em cũng rất chán ghét chuyện ỷ thế hiếp người.



- Yên tâm đi. Tình huống hiện tại rõ ràng là có người cậy thế lấn anh đâu.



Tùy Qua nói.



- Không nói chuyện này.



Đường Vũ Khê nói:



- Tóm lại hiện tại anh nên nghĩ biện pháp chữa bệnh cho ông nội của em đi. Anh không cảm giác thôi, nhưng đối với Đường gia mà nói ông nội chính là cột trụ, nếu lão nhân gia ngã xuống, chỉ sợ Đường gia sẽ hoàn toàn thất bại. Mấy ngày nay cha em còn chưa quay về nhà, hiển nhiên đang lo lắng sẽ xuất hiện biến cố.



- Tuy rằng anh không cảm giác được, nhưng anh sẽ toàn lực giúp em, cho nên em cứ yên tâm đi.



Tùy Qua nói:



- Tuy rằng anh không thể giúp ông nội em trường sinh bất lão, nhưng giúp ông kéo dài vài năm thì còn làm được. Tốt lắm, có chút mệt nhọc, em ngủ với anh một lát.



Hai người nằm trên giường, mơ màng ngủ một buổi sáng.



Sau cơm trưa, Tùy Qua bắt đầu nghĩ làm sao tục mệnh cho Đường Thế Uyên.



Trạng huống trước mắt của Đường Thế Uyên, Tùy Qua thật rõ ràng. Hắn không bị bệnh gì, chẳng qua tuổi già nên sinh mạng đi tới cuối đường mà thôi. Trước mắt hắn đã tám mươi, đối với một quân nhân mà nói tuổi này đã rất lớn. Bởi vì là quân nhân, từng trải qua chiến tranh tàn khốc, vì vậy cũng đủ làm giảm tuổi thọ. Cho nên hắn có thể sống tới tám mươi đích xác đã thật không dễ dàng.



Nếu muốn tục mệnh cho hắn, chỉ dùng Cố Nguyên Hoàn đã không có bao nhiêu tác dụng. Điều dưỡng chân khí đồng dạng hiệu quả rất nhỏ, bởi vì khí quan đã suy kiệt, dù dùng mộc hệ chân khí săn sóc hiệu quả cũng sẽ ngày càng kém.



Đạo lý giải quyết rất đơn giản, giảm chậm sự già cả của khí quan, làm cho nó khôi phục lại sinh cơ.



Đạo lý tuy rằng đơn giản, nhưng muốn làm thật không dễ dàng.