Y Tiên Thiểu

Chương 59 : Dã Sơn Sâm Trăm Năm (1)

Ngày đăng: 20:49 21/04/20


Huống chi, trở thành đại ca, cũng không phải lý tưởng của Tùy Qua.



- Tùy huynh đệ, một lời của Sơn Hùng này là nhất ngôn cửu đỉnh, không phải nói giỡn với ngài. 



Sơn Hùng giải thích.



- Đại ca, chí hướng của Tùy huynh đệ rất xa, không giống với chúng ta. 



"Mắt kiếng" chợt nói: 



- Với thủ đoạn của Tùy huynh đệ, những chuyện có thể làm cũng không ít. Tôi nghĩ, lăn lộn bên ngoài, trở thành đại ca cũng không phải lý tưởng của hắn. 



Tùy Qua mỉm cười, nói với Sơn Hùng: 



- Hùng ca, anh có một người như "Mắt kiếng" giúp anh, lo gì đại sự không thành. 



Sơn Hùng thấy Tùy Qua quả thật không có hứng thú, cũng không tiện kiên trì, nói: 



- Không sai, hai năm qua nếu như không có "mắt kiếng" hỗ trợ, Cuồng Hùng bang chúng ta cũng không thể có uy vọng như hiện tại. Hơn nữa, nếu như không phải nghe theo đề nghị của "mắt kiếng", cắt bỏ một số việc làm ăn nhạy cảm, lần truy quét đợt trước, Cuồng Hùng bang chúng ta chỉ sợ cũng tiêu rồi. 



"Mắt kiếng" cười cười, nói: 



- Hùng ca, còn chưa đủ sao. Lợi nhuận cuối cùng không phải là kế hoạch lâu dài, đừng thấy trong chính phủ có một số người lăn lộn với chúng ta, nhưng nếu chúng ta thật sự gặp nạn, bọn họ tuyệt đối sẽ né tránh. Cho nên, trừ phi Cuồng Hùng bang có thể tẩy trắng, nếu không chúng ta phát triển càng nhanh, sợ rằng rớt cũng nhanh. Đúng không, Tùy huynh đệ? 



- Đây là sự vụ nội bộ của bang phái các vị, làm sao tôi có thể phát biểu ý kiến gì chứ. 



Tùy Qua khiêm nhường nói.



- Tùy huynh đệ, ngài không muốn lăn lộn cùng không sao, nhưng tôi vẫn nói rõ với ngài, chỉ cần lúc nào ngài cần đến Cuồng Hùng bang chúng tôi, huynh đệ ngài cứ mở miệng là được. Chỉ cần một câu nói của ngài, Sơn Hùng này tuyệt đối không chối từ! 



Sơn Hùng thành khẩn nói: 
Tùy Qua vừa làm việc xong, con giun ngân âm liền từ trong dược điền chui ra, bắn lên mu bàn tay của Tùy Qua.



Nhìn ánh mắt của nó, dĩ nhiên là muốn tranh công với Tùy Qua rồi.



Trong khoảng thời gian này, con giun ngân âm cũng coi như cố gắng, làm phẩm chất của dược điền tăng lên rất nhiều, màu sắc thổ nhưỡng đã bắt đầu biến thành đen, hơn nữa mơ hồ có một loại mùi thơm bùn đất thoang thoảng, mặc dù những thổ nhưỡng này chưa biến thành linh nhưỡng chân chính, nhưng cũng bắt đầu tiếp cận.



Tùy Qua biết suy nghĩ của con giun ngân âm, cười nói: 



- Yên tâm đi, lời hứa của ta vẫn chưa mất hiệu lực. Chỉ cần có linh thảo, ta sẽ cho ngươi ăn no. Nhưng phải để ta xem trước, độ trưởng thành của những dã sơn sâm này, không biết có thể đã từ dược thảo lột xác thành Hậu thiên linh thảo hay chưa. 



Bình thường mà nói, dã sơn sâm tự nhiên trên trăm năm mới miễn cưỡng xem như hạ phẩm linh thảo.



Tùy Qua cắm mười ngón tay vào thổ nhưỡng, vẹt đất ra, cẩn thận lấy một gốc cây dã sơn sâm ra ngoài.



Đợi lấy ra gốc cây dã sơn sâm này, Tùy Qua thực sự kinh ngạc: gốc cây dã sơn sâm này cũng quá uy mãnh!



Bất luận là chất lượng, rễ cây, đường vân..., đều là loại tốt nhất.



Nếu chỉ nói về phẩm chất, thực sự đã vượt qua những dã sơn sâm tự nhiên hơn trăm năm!



Tùy Qua nhìn gốc cây dã sơn sâm trong tay, trong lòng kích động không thôi, với giá tiền dã sơn sâm hiện tại, gốc cây dã sơn sâm trong tay hắn, ít nhất phải giá trị mấy chục vạn.



Xem ra, cho dù sau này không trồng được linh thảo, chỉ mân mê những dược liệu đắt tiền này, Tùy Qua đồng học cũng có thể kiếm bộn tiền rồi.



Tùy Qua đặt gốc cây dã sơn sâm trong tay, thưởng thức một hồi, lại thấy con giun ngân âm đang đưa đôi mắt "trông mong" nhìn gốc cây dã sơn sâm, tựa hồ cực kỳ thèm muốn.



- Xem ra ngươi đã chờ đợi lâu rồi, gốc cây dã sơn sâm này cho ngươi ăn. 



Tùy Qua nói với con giun ngân âm.