Y Tiên Thiểu
Chương 552 : Thiên Ngu Sơn
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
- Công tử, chưa bao giờ tôi thấy ngài ngó trước nhìn sau, cẩn thận như vậy.
Kinh Nguyên Phượng vội la lên.
- Ta sở dĩ cẩn thận như vậy, đó là vì hậu đài của tiểu tử kia rất lợi hại.
Ngu Kế Đô nghiêm nghị nói.
- Rất lợi hại?
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Chẳng lẽ lợi hại hơn mấy nguyên lão cao nhất, trưởng lão cao nhất của hiệp hội chúng ta?
Ngu Kế Đô cũng nói:
- Về chuyện này, phụ thân ta từng đích thân đến Bùi gia sơn trang. Sau khi trở về, lão nhân gia đặc biệt dặn dò ta, chớ chọc giận người nọ.
- Nếu trưởng lão nói như vậy, vậy có lẽ không sai.
Kinh Nguyên Phượng tựa hồ rất sùng bái phụ thân của Ngu Kế Đô, lại nói:
- Nếu như vậy, vậy dứt khoát đừng để ý tới tiểu tử kia nữa, chỉ dựa vào một mình hắn, có thể dâng trào bao nhiêu sóng gió.
- Không thể nói như vậy.
Ngu Kế Đô nói:
- Đây là bởi vì ngươi xem thường năng lượng của tiểu tử kia, cũng xem thường ảnh hưởng hắn có thể mang tới cho chúng ta. Đối với một ván cờ rắc rối phức tạp, bất kỳ một quân cờ nhỏ bé nào, cũng có thể ảnh hưởng tới thắng bại của cả bàn cờ. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, mặc dù chúng ta chưa từng giao thủ với hắn, nhưng chúng ta đã ra chiêu với hắn, đều bị hắn dễ dàng hóa giải?
- Mấy chuyện quân cờ gì đó, quá cao thâm, loại chuyện này tôi thật sự không thích.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Lần trước, tên nghịch đồ Trần Dận Kiệt, lại không cam lòng làm quân cờ của chúng ta, ngược lại còn cùng người ngoài đối phó tôi, nghĩ đến chuyện này, tôi lại thấy tức giận.
- Ngươi cuối cùng cũng hiểu. Nhưng, hôm nay tâm tình của bổn công tử thật sự rất không thoải mái, tại sao những quân cờ của bổn công tử đều ngu xuẩn như vậy! Tống Viên Viên, ngươi lăn ra đây cho ta!
Vừa nói, từ trong miệng Ngu Kế Đô phun ra một tòa tháp trắng, bên trong hiện lên một đạo bạch quang, nhất thời đẩy một người bay ra.
Một nữ nhân.
Một nữ nhân có đôi mắt yêu mĩ.
Nếu như ở trong thế tục, loại nữ nhân này coi như là một tiểu vưu vật rồi, nhưng Ngu Kế Đô thậm chí không liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói:
- Tống Viên Viên, tại sao tự tiện làm chủ, đối phó thị trưởng thành phố Đông Giang? Lại còn gọi người của Long Đằng đến, tại sao?
- Ngu công tử, tôi. . . tôi là lo lắng bởi vì Quách Minh Phong đại xuất danh tiếng, vị trí của Quách Tú Quý rất nhanh sẽ bị thay thế. Cho nên, tôi muốn đi trước một bước, diệt trừ Quách Minh Phong, sau đó vững vàng nắm quyền khống chế thành phố Đông Giang trong tay ta….trong tay chúng ta
- Ngươi muốn nắm trong tay ngươi sao?
Ngu Kế Đô hừ lạnh nói:
- Khó trách ngươi trộm nhiều nguyên khí nam nhân như vậy, cuối cùng vẫn không cách nào đột phá Tiên Thiên, đơn giản là ngươi đã bị danh lợi phú quý thế tục ràng buộc. Nếu ngươi chỉ muốn hưởng thụ phú quý thế tục cũng được, lại còn dám tự tiện làm chủ, làm hỏng đại sự của ta. Trận thế của ta ở thành phố Đông Giang đã bị ngươi làm cho rối loạn.
- Ngu công tử, ngài không cần lo lắng. . . Quách Tú Quý đã chết, tôi cũng đến đây rồi, người của Long Đằng không thể điều tra được cái gì.
Tống Viên Viên vội vàng nói.
- Không sai, Quách Tú Quý đích xác đã chết rồi, bởi vì ta kêu người đi giết chết hắn.
Ngu Kế Đô nói:
- Nếu như hắn không chết, chỉ sợ người của Long Đằng sẽ moi được một số thứ không nên biết từ trong miệng hắn. Huống chi, bí mật của thành phố Đông Giang….tóm lại, ngươi làm hư việc nhiều hơn là thành công.
- Công tử kia ngươi tựu không cần lo lắng rồi, công tử thật sự tính toán rất kín kẽ.
Tống Viên Viên vội vàng nói.