Y Tiên Thiểu
Chương 567 : Tranh giành địa bàn (1)
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
Phương Thiểu Văn nói:
- Vương thiếu, cậu yên tâm, sau này nếu như tôi trông coi Tam Giang đường, nhất định sẽ lấy cậu làm trung tâm, đoàn kết mật thiết với phái thực quyền chung quanh Minh Hải, kiếm thật nhiều tiền. . Hắc.
- Được, cậu có thái độ này, Tam Giang đường sẽ không trở thành vật hy sinh của hoạt động vây đánh xã hội đen.
Vương Hào có chút cuồng ngạo nói:
- Ngàn vạn lần đừng học thúc phụ của cậu, không biết tự lượng sức mình, lại dám đối nghịch với quan viên, đây không phải là có chủ tâm muốn chết sao.
- Vương thiếu xin yên tâm, làm sao tôi có thể ngu xuẩn như vậy.
Phương Thiểu Văn nói.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Phương Thiểu Văn đặt chén rượu xuống, cười nói:
- Các cô nương tới rồi.
Vương Hào khoát tay áo, nói:
- Được rồi, bản thiếu gia không thích thứ này.
- Tôi sớm biết cậu thích sạch sẽ. Lần này, tôi cho người kiếm cho cậu một đứa con nít, còn là học sinh trung học. Ngoài ra, tôi còn chuẩn bị một chút đồ, đợi lát nữa chúng ta ăn xong lại chơi gái, bảo đảm rất thoải mái.
- Được, xem ra cậu rất biết việc đấy.
Vương Hào rất thoải mái nói:
- Nếu như vậy, tôi từ chối thì bất kính rồi.
Sáng hôm sau.
Khi Vương Hào...tỉnh lại, thỏa mãn liếm liếm đầu lưỡi.
Đêm qua, quả nhiên là vô cùng sảng khoái.
Nữ học sinh trung học, còn mặc đồng phục học sinh, cảm giác kia làm cho Vương Hào thú huyết sôi trào.
Cho nên, theo Vương Hào thấy, làm đại thiếu của Phương Thiểu Văn rất có giá trị lợi dụng. Một số hoạt động trái pháp luật, không thể lộ diện, hoàn toàn có thể giao cho Phương Thiểu Văn đi làm.
- Đây là chủ ý của Tống Văn Hiên.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Ta dùng Tỏa Hồn thuật tác động lên hành động của hai người này.
- Hiểu rồi.
Tùy Qua gật đầu, nhưng có chút kinh ngạc, không ngờ Ngưu Duyên Tranh và Tống Văn Hiên lại có thể bắt tay hợp tác nhanh như vậy.
Phải biết rằng, ý tứ của Tùy Qua, chính là tính toán để cho Ngưu Duyên Tranh và Tống Văn Hiên “Cạnh tranh” với nhau.
Nhưng, những điều này là chuyện nhỏ, Tùy Qua đương nhiên sẽ không quá để ý. Ngưu Duyên Tranh có thể cơ trí một chút, đương nhiên là chuyện tốt.
- Ngưu lão, chuyện này ngươi làm tốt lắm.
Tùy Qua cười nói:
- Người không nghe lời, nên cho bọn hắn một bài học.
Thấy trong mắt Ngưu Duyên Tranh tựa hồ còn có chút mong đợi, Tùy Qua nhất thời hiểu được ý nghĩ của hắn, lấy ra một bình nhỏ Cố Nguyên hoàn, tiện tay đưa cho Ngưu Duyên Tranh:
- Cầm lấy.
Ngưu Duyên Tranh nhận bình Cố Nguyên hoàn, mừng rỡ, nói:
- Thật không ngờ, hiện tại linh khí trong thiên địa, lại phai nhạt hơn trước khi ta quy tức rất nhiều, nếu chỉ dựa vào thổ nạp hấp thu linh khí thiên địa, tiến triển tu hành thật sự rất chậm.
- Vô phương .
Tùy Qua rất ra vẻ nói:
- Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi đi theo ta, linh thảo, đan dược đều không phải là vấn đề.
- Sau này kính xin Tùy tiên sinh chỉ bảo nhiều hơn.
Ngưu Duyên Tranh khiêm tốn nói, loại khiêm tốn này cũng xuất phát từ nội tâm, bởi vì Ngưu Duyên Tranh càng tiếp xúc với Tùy Qua, càng phát hiện tiểu tử này thật sự rất “giàu có”, quả thực chính là đại tài chủ trong tu chân giả.
Hơn nữa, Ngưu Duyên Tranh cũng tin tưởng, chỉ cần Tùy Qua nguyện ý, hơi hiển lộ một chút của cải, là có thể khiến cho không ít người tu hành khóc lóc van xin tới đây làm người hầu cho hắn. Không sai, người tu hành đích xác là cao ngạo, không ai bì nổi, nhưng loại cao ngạo không ai bì nổi này, là đối với người tu hành cảnh giới thấp hơn và người bình thường.