Y Tiên Thiểu
Chương 573 : Vương Hào kinh ngạc (2)
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
Một lát sau, Vương Hào đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ký!
Đường Vũ Khê lấy bản hợp đồng ra ngoài, Vương Hào liếc nhìn, nhanh chóng ký tên.
- Nếu Vương thiếu phối hợp như vậy, như vậy ta sẽ giao tất cả hình ảnh và video cho các ngươi.
Tùy Qua đứng dậy nói.
Đợi sau khi Tùy Qua và Đường Vũ Khê rời đi, Vương Hào đá đổ bàn, sau đó tức giận rống lớn một tiếng.
Lúc này Phương Thiểu Văn mới đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói :
- Tên đáng chết, Phương Thiểu Văn ta không khiến hắn sống không bằng chết, cả đời này của ta xem nhưu sống uổng phí! Vương thiếu, cậu không thể chuyển nhượng thổ địa cho tiểu tử kia, chưa nói đến không kiếm được tiền, mấu chốt là tiểu tử kia kiêu ngạo như vậy, tại sao có thể để hắn được như ý!
- Câm mồm!
Vương Hào lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự cho rằng, chuyện này cứ như vậy sao ? Tiểu tử Tùy Qua kia, thật sự quá ghê tởm, nếu không giết chết hắn, Vương Hào ta xem như sống vô dụng rồi. Nhưng, trước khi bắt được hắn, chúng ta phải hủy bỏ hết hình ảnh và video. Cũng tại tên phế vật nhà ngươi, tối hôm đó nếu không phải ăn thứ thuốc của ngươi, ta làm sao mơ hồ đến mức làm chuyện gì cũng không biết!
- Vương thiếu. . . Tôi. . . Chuyện cũng xảy ra rồi, còn có cách gì. Việc cấp bách, chính là nghĩ xem làm sao báo thù.
Phương Thiểu Văn nói.
Lúc này, có người đưa tới một cái túi, hỏi:
- Xin hỏi hai vị tiên sinh là Vương Hào và Phương Thiểu Văn?
- Để cái túi xuống, cút đi!
Phương Thiểu Văn tàn bạo nói.
Người đưa thư thấy Phương Thiểu Văn tàn bạo như vậy, ngay cả ký tên cũng không dám để hắn ký, vội vàng rời khỏi phòng.
Phương Thiểu Văn mở cái túi, nhìn bên trong, sau đó nói với Vương Hào:
Tùy Qua nói.
- Phương Thiểu Văn, thật sự là tự rước lấy nhục. Nhưng Tùy Qua, cậu cũng biết, hắn là nhi tử của đại ca tôi . . . Cậu rút cuộc định làm gì hắn?
Triệu Tam gia có chút khẩn trương nói.
- Nể mặt ngài, tôi cho người phế đi công phu của hắn.
Tùy Qua nói:
- Ngoài ra, Triệu Tam gia, xin nhắc nhở vị đại ca kia của ngài, hãy quản giáo tốt nhi tử của hắn. Nếu như hắn còn muốn đưa tiễn nhi tử trước lúc lâm chung, đừng để cho Phương Thiểu Văn làm chuyện gì ngu xuẩn nữa. Dĩ nhiên, chính hắn cũng không nên làm chuyện ngu xuẩn.
Triệu Tam gia trầm mặc một lát, mới nói:
- Tùy huynh đệ, cậu nên biết, vị đại ca của tôi cũng không phải người dễ dàng nghe người ta nói. Huống chi, lần này cậu lại trực tiếp phế bỏ công phu tu vi của nhi tử hắn.
- Tam gia.
Tùy Qua nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu như không phải nể mặt ngài. Phương Thiểu Văn đã sớm chết rồi. Nếu đại ca của lão không nghe lời khuyên, tôi sẽ gọi một vị Tiên Thiên cao thủ nói chuyện với hắn.
- Cái gì! Tiên Thiên cao thủ?
Triệu Tam gia hoảng sợ, suýt nữa bóp vỡ điện thoại trong tay.
Đối với một người cả đời tập võ như Triệu Tam gia, hắn hiểu rất rõ một Tiên Thiên cao thủ đáng sợ đến mức nào. Nếu như một Tiên Thiên kỳ cao thủ quyết tâm muốn giết chết một người dưới Tiên Thiên kỳ, bất luận phòng bị như thế nào, cũng vô dụng.
Trừ phi, có một Tiên Thiên cao thủ khác làm hộ vệ, bảo vệ an toàn hai mươi bốn giờ.
- Đúng vậy.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, Tam gia, kêu đại ca của ngài quản lý tốt nhi tử của hắn. Nếu còn để tôi xuất thủ quản giáo, Phương Thiểu Văn chắc chắn sẽ không thể trở về.