Y Tiên Thiểu
Chương 590 : Điều kiện của Mục Ngọc Giao
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
- Ngưu Duyên Tranh, lão âm thầm bảo vệ an toàn của Đường Vũ Khê.
- Ngoài ra, kêu Hàn Côn xuống núi, nghe ta điều khiển. . .
Tùy Qua nhất nhất làm ra an bài, tránh cho lão tử của Phương Thiểu Văn phát điên trả thù lung tung.
Sau khi an bài, Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên lập tức hành động.
Còn Tùy Qua, ở cửa giáo khu Phát Phong chờ Hàn Côn đến.
Mới đợi vài phút, điện thoại của Tùy Qua lại vang lên.
- Tùy huynh đệ, tôi là Sơn Hùng. “Độc Giao” tìm tôi, cô ta nói muốn gặp mặt cậu.
- Độc Giao? Mục Ngọc Giao?
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Nữ nhân này tìm tôi làm gì?
- Cô ta không chịu nói nguyên nhân. Nhưng, cô ta nói phiền toái của Tam Giang đường, cô ta có thể hóa giải cho cậu.
- A.
Tùy Qua bừng tỉnh đại ngộ:
- Tôi biết nữ nhân này muốn làm gì rồi. Như vậy đi, anh kêu cô ta nhanh chóng đến đây, ừ, tôi đang chờ ở cửa giáo khu Phát Phong, càng nhanh càng tốt.
- Được, chỗ tôi có xe, tôi sẽ lập tức đưa cô ta đến đấy.
Sơn Hùng nói.
Khoảng mười phút sau, Sơn Hùng đã đưa Độc Giao tới.
Tùy Qua nhìn Mục Ngọc Giao, sau đó nói với Sơn Hùng:
- Sơn Hùng, trong thời gian này kêu các huynh đệ của anh cẩn thận một chút. Người của Tam Giang đường có thể sẽ khởi xướng trả thù mọi người.
- Tam Giang đường! Chó má!
Sơn Hùng kinh hãi nói:
Mục Ngọc Giao len lén đánh giá Tùy Qua, đây là lần đầu tiên nàng thật tình quan sát kỹ thiếu niên này. Bởi vì lúc này nàng mới phát hiện, thiếu niên này còn phức tạp hơn tưởng tượng của nàng. Lần trước Mục Ngọc Giao từng giao thủ với Tùy Qua, kết quả thua một chiếc du thuyền, theo Mục Ngọc Giao thấy, Tùy Qua chỉ là một thiếu niên công phu tốt, ngang ngược càn rỡ mà thôi. Nhưng hiện tại, Mục Ngọc Giao mới phát hiện Tùy Qua không đơn giản như vậy.
- Lúc nào chúng ta lên đường?
Mục Ngọc Giao nói:
- Anh nên biết đạo lý binh quý thần tốc, tiên hạ thủ vi cường. Tôi đã cho người đến thành phố Minh Phủ, bất cứ lúc nào cũng nghe theo sắp xếp của tôi.
- Tôi biết binh quý thần tốc.
Tùy Qua nói:
- Nhưng dù thần tốc, cũng không thể đi lúc này? Trời đông giá rét, sắc trời lại tối, tôi thấy người của Phương Trạch Đông, có lẽ lúc này cũng không đuổi tới đây, không phải sao?
Mục Ngọc Giao liếc nhìn Tùy Qua, nàng không rõ tiểu tử này lớn lên như thế nào, lúc này lại còn nói giỡn. Phương Trạch Đông là ai, hắn chính là ngón tay cái của gianh hồ tỉnh Minh Hải, vậy mà tiểu tử này, biết rõ Phương Trạch Đông đang chuẩn bị đối phó hắn, lại còn cười được.
- Mua hoa đi. . . Mua hoa đi. . .
Lúc này, một tiểu cô nương bán hoa đi tới, nói với Tùy Qua:
- Ca ca, mua cho hai vị tỷ tỷ xinh đẹp hai bó hoa tươi đi.
Mục Ngọc Giao đứng bên cạnh, nhất thời đỏ mặt.
Tùy Qua cười cười, nói:
- Tiểu cô nương, bán hoa thì bán hoa thôi, sao bên trong hoa còn cất giấu một con dao làm gì?
Mục Ngọc Giao vừa nghe, lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn lại, lại thấy Tùy Qua đang cười híp mắt nhìn tiểu cô nương kia.
Tiểu cô nương trong lòng có quỷ, nghe Tùy Qua nói như vậy, hai bàn tay nhỏ bé chợt lóe, trực tiếp lấy ra hai thanh chủy thủ đâm về phía lồng ngực Tùy Qua.
Tốc độ cực nhanh, động tác tàn nhẫn.
Không ai ngờ, một tiểu cô nương bán hoa đáng thương, lại có thể trong nháy mắt biến thành sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Xem ra, Phương Trạch Đông treo giải thưởng một tỉ, lập tức có tác dụng rồi.
Đừng thấy bây giờ Tùy Qua đã có chút ít danh tiếng trong giới tu hành, nhưng trên thực tế hắn vẫn là kẻ danh tiếng bừa bãi, cho nên không có nhiều người biết hắn rút cuộc lợi hại như thế nào. Vì vậy, Phương Trạch Đông treo giải thưởng như vậy, dĩ nhiên có rất nhiều dân liều mạng động thủ với hắn.