Y Tiên Thiểu
Chương 599 : Phụ tử tương tàn (2)
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
Tùy Qua không thèm quan tâm, nói:
- Phương Đông Trạch, ngươi cứ làm thoải mái.
- Được! Hôm nay lão phu chết cùng với các ngươi!
Phương Đông Trạch giận dữ hét, chuẩn bị buông lỏng kíp nổ.
Đám người Trương Trung, sợ đến hồn phi phách tán, nhưng quỷ dị chính là, bom không nổ.
Nói chuẩn xác, là kíp nổ không có tác dụng.
Bởi vì Phương Đông Trạch rõ ràng phát hiện, đầu ngón tay hắn không nghe sai sử.
Chỉ là động tác đơn giản như buông đầu ngón tay, Phương Đông Trạch cũng làm không được! Đầu ngón tay hắn, giống như bị bê tông đọng lại, không thể nhúc nhích!
- Thật xin lỗi, vừa rồi ta có động chút tay chân.
Tùy Qua cười nói với Phương Đông Trạch:
- Ta chỉ đáp ứng cắt gốc cây củ cải cho ngươi.
- Con bà nó.
Phạm Đông Trạch giận dữ hét lên, chỉ hận không thể phanh thây xé xác Tùy Qua.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, Mục Ngọc Giao đã đè lên cò súng, bắn toàn bộ băng đạn vào lồng ngực Phương Đông Trạch.
Phương Đông Trạch mở to mắt, cực kỳ không cam lòng ngã xuống đất, cho đến khi hắn chết, đầu ngón tay hắn vẫn nắm chặt kíp nổ.
Chính bởi vì như thế, tất cả cảnh lực của thành phố Minh Phủ đều được huy động, chắc chắn là muốn tận diệt Tam Giang đường.
Nhưng, Triệu Tam gia biết rõ, ở đây còn có nguyên nhân sâu xa.
Bởi vì Phương Đông Trạch dính líu quá lớn, một số đại nhân vật cấp trên của thành phố Minh Phủ cho tới tỉnh Minh Hải đều có không ít người có liên quan đến Phương Đông Trạch. Tỷ như Vương Hào, thái tử gia tỉnh Minh Hải, cũng có cấu kết với Phương Thiếu Văn, huống chi Phương Đông Trạch kinh doanh ở tỉnh Minh Hải nhiều năm như vậy, nếu như nói trong tay hắn không nắm giữ tài liệu liên quan đến một số quan viên, cũng sẽ không có người tin tưởng.
Chính bởi vì như thế, sau khi biết Phương Đông Trạch phát điên, một số đại nhân vật có dính líu đến Phương Đông Trạch, cũng ước gì tận diệt cả Phương Đông Trạch và Tam Giang đường. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không biết, Phương Đông Trạch hiện tại đã chết.
Nghe tiếng còi cảnh sát phá vỡ bầu trời đêm, những nồng cốt của Tam Giang đường đều sợ thất thần, dù sao tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, xuất hiện quá nhiều thương vong.
- Đại đương gia, làm sao bây giờ?
- Đại tỷ, làm sao đây?
- Mau bỏ chạy . . .
Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng.
- Sợ cái gì! Cảnh sát còn chưa tới, chúng ta đã tự rối loạn trận cước rồi!
Mặc dù trong lòng Mục Ngọc Giao cũng có chút lo lắng, nhưng lại lộ ra vẻ rất trấn định:
- Lúc này bỏ chạy không phải là cách, cảnh sát khẳng định đã ở lối ra, bến tàu cũng bố trí mai phục, các ngươi bỏ chạy, đó chính là tự chui đầu vào lưới!
- Ta đồng ý với suy nghĩ của cháu gái!
Triệu Tam gia nói:
- Lúc này, càng phải trấn định. Đã nhiều năm như vậy, Tam Giang đường có sóng to gió lớn gì chưa trải qua, hơn nữa hai năm qua chúng ta đã tiến hành rất nhiều chuyện làm ăn đứng đắn, cũng giảm bớt những buôn bán nhạy cảm.