Y Tiên Thiểu
Chương 615 : Đối Trận Tâm Ma (2)
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
- Ngươi chính là một tên ngu ngốc!
Tùy Qua giận dữ hét:
- Kiếm quang năm màu! Hào quang thiên đạo! Phá cho ta!
Trong tiếng rống giận của Tùy Qua, tinh thần lực của hắn ngưng tụ thành trăm ngàn đạo kiếm quang năm màu.
Hào quang thiên đạo!
Đây là một trong những tuyệt chiêu của Khổng Bạch Huyên, cũng là chiêu thức để lại cho Tùy Qua ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lúc này, vì cứu vớt Đường Vũ Khê, để giết chết tâm ma chết tiệt này, Tùy Qua đương nhiên cũng muốn thi triển ra đòn sát thủ uy mãnh nhất.
Ầm! Ầm!
Trăm ngàn đạo kiếm quang năm màu, liên tiếp đánh lên vách tường, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.
Tùy Qua cảm giác được, dưới oanh tạc của kiếm quang năm màu, không gian do ma đầu chế tạo tựa như đã bắt đầu trở nên không ổn định.
Nhưn, cũng chỉ không ổn định mà thôi, không gian này vẫn không chân chính sụp đổ.
- Phá! Phá cho ta! Phá! Phá! Phá!
Tùy Qua không cam lòng rống giận, lấy nhiều tinh thần lực hóa thành kiếm quang năm màu, từng đợt từng đợt đánh lên bức tường đối diện.
Tùy Qua không cách nào khẳng định, phía sau bức tường kia có phải Đường Vũ Khê hay không. Nhưng hắn không kịp quan tâm nhiều như vậy, hắn muốn liều mạng!
Kiếm quang năm màu, chính là công kích sắc bén nhất của Tùy Qua.
Cho nên, Tùy Qua chỉ có thể lấy nhiều tinh thần lực hơn hóa thành kiếm quang năm màu, toàn lực oanh kích !
Oanh kích!
- Phá! Phá!
- Phá!
- Phá cho lão tử!
- . . .
Tùy Qua rống giận, kiếm ý hỗn hợp với tức giận, không ngừng phát tiết.
Vách tường đối diện rốt cục cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Tinh thần lực của Tùy Qua tựa hồ lại muốn tiêu hao, nhưng hắn vẫn ương ngạnh oanh kích lên vách tường.
Răng rắc!
- Đó không phải là anh. . . Thật sự không phải là anh!
- Em biết.
Đường Vũ Khê đột nhiên nói:
- Em biết, anh không phải người như vậy!
- Cho dù anh là người như vậy, anh sẽ không để em biết, đúng không?
Đường Vũ Khê lại nói.
Tùy Qua thật là dở khóc dở cười, đành phải cười khổ nói:
- Cũng đúng, anh sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chỉ có điều, em biết rất rõ là giả , tại sao còn thương tâm như vậy.
- Em biết đây là nằm mơ.
Đường Vũ Khê nói:
- Cho dù là nằm mơ, thấy anh thân mật với nữ nhân khác, em cũng rất tức giận. Chỉ có điều, giấc mộng này quá chân thật, nhưng may chỉ là mộng, hơn nữa giấc mộng này cũng cho em thấy rõ, thì ra em chính là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi!
- A. . . Không sao, bất luận em lòng dạ hẹp hòi hay là trong bụng có thể chống thuyền, em cũng là nữ nhân của anh.
Tùy Qua hào khí nói.
- Nữ nhân của anh? Cũng không biết xấu hổ, ai là nữ nhân của anh chứ!
Đường Vũ Khê hừ nói:
- Nhưng, hiện tại em cũng muốn thật sự trở thành nữ nhân của anh.
- Cái này. . .
Tùy Qua xoa lỗ mũi nói:
- Sợ rằng không có cách nào làm được. Chẳng lẽ em quên mất, đây là em đang nằm mộng. Cho dù chúng ta làm cái gì, cũng chỉ là một trận xuân mộng mà thôi. Xuân mộng căn bản không có thực chất, nhiều lắm là anh, chỉ lưu lại một chút giang xuân trong đũng quần.
- Anh thật đáng ghét!
Đường Vũ Khê cười mắng:
- Nhưng, chờ sau khi em tỉnh lại, em sẽ “ăn” anh!
- Vậy em mau tỉnh dậy đi.
Tùy Qua nói.