Y Tiên Thiểu

Chương 618 : Được Phúc

Ngày đăng: 20:54 21/04/20


Tùy Qua không hề nghĩ ngợi, theo bản năng đưa tay muốn nắm lấy nàng, ma xui quỷ khiến lại kéo xuống khăn tắm trên người nàng.



- Ah…



Đường Vũ Khê kinh hô một tiếng, trên người không mảnh vải, đành chui vào chăn quay lưng về phía Tùy Qua, dùng chăn bao chặt thân thể của mình.



- Anh đáng sợ như vậy sao?



Tùy Qua khẽ hỏi.



- Không phải.



Đường Vũ Khê nói, ngữ khí có chút run rẩy, xem ra phi thường khẩn trương:



- Em còn chưa chuẩn bị tốt.



- Nha đầu ngốc. Em chưa chuẩn bị tốt, anh cũng sẽ không bắt buộc em.



Tùy Qua cười nói:



- Anh cảm giác giống như ác thiếu chiếm đoạt tiểu cô nương. Đúng rồi, em giải thích với anh một chút, sao em lại thế này xuất hiện ở đây?



- Anh hôn mê trong phòng đông lạnh, sau đó em lái xe đưa anh về. Lúc đó thân thể anh thật băng sương, luôn rùng mình, em phải dùng thân thể sưởi ấm cho anh. Thuận tiện cho anh dùng đan dược.



Đường Vũ Khê đơn giản rõ ràng nói điểm chính.



- May mắn em dùng thân thể sưởi ấm cho anh.



Tùy Qua thở dài:



- Nói cách khác nếu không anh đã chết mất rồi.



- Nghiêm trọng như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?



Đường Vũ Khê khó hiểu nói.



- Sau khi anh thu Tâm Ma vào Hồng Mông Thạch, tinh thần cũng rơi vào trạng thái suy yếu cực độ, thậm chí còn có một bộ phận tinh thần lực lưu lại trong tinh thần thế giới của em, căn bản không kịp quay về thân thể của mình. Nếu không nhờ em dùng thân thể sưởi ấm cho anh, làm cho bộ phận tinh thần lực kia đúng lúc trở lại trong cơ thể anh, vậy cho dù uống thêm nhiều đan dược cũng không được.



Tùy Qua thở dài, có chút may mắn:



- Cho nên, Vũ Khê, em thật là đại ân nhân của anh đâu. Ân nhân tỷ tỷ, anh làm sao báo đáp em đây, để cho anh lấy thân báo đáp đi?



- Thật là, nói được hai câu lại không chịu nghiêm túc!



Đường Vũ Khê cười mắng, sau đó vẻ mặt chợt nghiêm túc:



- Tùy Qua, em biết lần này anh cứu em phải chịu thật nhiều nguy hiểm. Kỳ thật anh mới là ân nhân của em, là người thủ hộ, mỗi lần em gặp khó khăn anh luôn xuất hiện bên cạnh em, trợ giúp em đi ra khốn cảnh.



- Nha đầu ngốc, nói những lời cảm động như vậy làm chi.




- Di cái gì?



Tùy Qua hỏi.



Đường Vũ Khê đưa tay xuống dưới tìm kiếm, kinh ngạc nói:



- Anh còn có phải là người hay không vậy? Tinh lực lại dồi dào như thế! Gây sức ép mãi tới trời sáng, nếu không nhờ em từng luyện công đã bị anh gây sức ép mà chết, anh vẫn chưa ổn định sao?



- Như vậy tốt cho em tùy thời gọi về, anh tùy thời đều có thể dốc sức cho em đúng không?



- Mơ tưởng.



Đường Vũ Khê nói:



- Dù sao cũng phải chờ em tu dưỡng một chút tính sau, bị anh gây sức ép sắp nghẹt thở, anh cứ tiếp tục nghẹn lên đi.



- Nào có ai như em, mới cho người ta nếm mùi vị tuyệt vời liền trực tiếp cắt lương thực của người ta.



Tùy Qua buồn bực nói.



- Không ngừng lương cũng được, có thể thương lượng.



Đường Vũ Khê đưa ra điều kiện:



- Nói cho em biết thân đồng tử của anh bị ai ăn đi?



Tùy Qua đang định nói dối, nhưng ánh mắt Đường Vũ Khê biến thành sắc bén:



- Đừng nghĩ lừa gạt em! Nếu không nói, sau này anh đừng nghĩ đụng tới em.



- Việc này…



Tùy Qua do dự một chút, chỉ đành nói:



- Là nữ ma đầu mà anh từng nói với em…nhưng mà lúc ấy anh bị nàng ép buột. Em đâu phải không biết tu vi của nàng khủng bố bao nhiêu, hơn nữa tình huống lúc ấy thật đặc thù, anh căn bản không khả năng phản kháng…tóm lại anh u mê bị nàng cướp thân đồng tử thôi.



- Phi! Anh còn thân đồng tử sao.



Đường Vũ Khê thấp giọng mắng, nhưng nàng không tức giận, chỉ là diễn cảm có chút không thoải mái:



- Xem ra anh không gạt em. Nhưng có phải bị ép buột hay không chỉ sợ thật khó nói.



- Anh thật sự là bị ép buột.



Tùy Qua vội vàng tỏ thái độ.



Tới thời khắc này, đại khái chỉ có thể khẳng định mình bị ép buột mới có thể làm Đường Vũ Khê dễ dàng chấp nhận.