Y Tiên Thiểu
Chương 654 : Cùng Lam Lan ở Nhân Gian Tiên Cảnh (2)
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
Lam Lan nói:
- Xem như tôi phục anh rồi, tiết mục kia gọi là Phách Chuyên Luận Dược là được. Như vậy anh dự tính làm sao phách chuyên, làm sao luận dược đây?
- Luận dược kỳ thật không phải luận bằng miệng, mà là dùng khả năng chữa bệnh luận cao thấp. Cho nên mỗi kỳ tiết mục song phương sẽ có nghĩa vụ chữa vài người bệnh, như vậy sẽ có thể luận được trình độ cao thấp của mình.
Tùy Qua nói.
- Đơn giản hiểu rõ, thật sự không sai.
Lam Lan nói:
- Để tôi về suy nghĩ xem làm sao để tiết mục tạo được sức ảnh hưởng, đồng thời sẽ không cảm thấy nặng nề.
- Đây là chuyện của cô.
Tùy Qua nói:
- Chi tiết cụ thể phải xem khả năng trù hoạch của cô.
- Anh đó, chẳng lẽ không chịu ra chút khí lực nào sao.
Lam Lan nói:
- Đừng quên tôi đang giúp anh nổi tiếng đâu. Thật sự không hiểu rõ trước kia không phải anh rất bận rộn sao, vì sao lập tức biến thành cao điệu như vậy?
- Đúng như lời tôi đã nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tùy Qua khẽ thở dài:
- Nếu gió không ngừng, tôi phải thêm sức lực đem cỗ gió này thổi càng lớn hơn nữa, thổi cho bọn hắn không khả năng khống chế!
- Nghe anh nói như vậy giống như thế giới này luôn tràn ngập vô số âm mưu, cảm thấy thật buồn tẻ không thú vị.
Lam Lan nói.
Đúng lúc này cửa phòng bị người đá văng.
- Mẹ nó! Phòng này dùng tiếp đãi khách, vì sao không cho lão tử dùng!
Một thanh âm to cuồng vang lên bên ngoài.
Bên ngoài là một trung niên mặc áo đen, bụng bia, có chút hói đầu đang hùng hổ đứng thẳng.
Trần Hữu Minh hiển nhiên nghe qua về đại danh của Mỹ Lệ Họa Thủy, nhưng không nghĩ tới lại là một thiếu niên giống như một học sinh như thế.
- Xem ra Trần cục trưởng còn chưa biết.
Lam Lan nói:
- Vị Tùy Qua tiên sinh này còn là nhà cung ứng thuốc cho quân đội.
Trần Hữu Minh rốt cục dao động, biết thiếu niên trước mắt thật không đơn giản.
Nhưng lời nói vừa rồi của Tùy Qua làm Trần Hữu Minh có chút không thoải mái, vì vậy hỏi:
- Tùy Qua tiên sinh phải không, không biết lời vừa rồi của anh là có ý gì? Anh muốn đối lập với tôi sao?
- Đối lập?
Tùy Qua cười khinh thường:
- Chỉ bằng mấy người các ông? Còn xứng làm đối thủ của tôi? Tôi chỉ nói mạng của ông không còn bao lâu mà thôi. Căn cứ quan niệm thầy thuốc nhân tâm, vì vậy nhắc nhở ông một chút, có lẽ nhờ vậy ông còn sống lâu vài năm.
- Tùy tiên sinh, anh đừng nói chuyện giật gân!
Trần Hữu Minh nói:
- Hàng năm tôi đều có kiểm tra sức khỏe, năm trước tôi mới kiểm tra đâu. Cơ thể của tôi khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề!
- Vậy sao? Khẳng định như vậy?
Tùy Qua nói:
- Trên mông bên trái của ông mấy ngày nay mới mọc một chấm đỏ đi?
- Chấm đỏ? Nói đùa gì vậy?
Trần Hữu Minh cười nói:
- Mông của tôi mọc chấm đỏ, vì sao tôi không biết? Anh đúng là ăn nói lung tung…ha!
Trần Hữu Minh mới nói nửa câu đột nhiên ngừng bặt.
Bởi vì vào lúc này trong lòng hắn có một loại cảm giác thật kỳ quái, giống như bên mông trái của hắn tựa hồ có một chấm đỏ, hơn nữa loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, thậm chí hắn còn cảm thấy khối chấm đỏ kia làm cho hắn không thoải mái.